Mới nghe, có vẻ hợp nhĩ, thì dân thường họ đi du lịch, đi kinh doanh làm ăn, có gì đâu mà phải căng thẳng. Nhưng ngẫm cho kĩ, thứ quan điểm vừa nêu trên đích thị là quan điểm bán nước, một loại nếp nghĩ vong nô, hoặc ngu ngốc mà không ý thức được mình đang vong nô.
Có người đưa ra quan điểm: “Người Tàu, nếu là dân thường thì họ có mặt ở Việt Nam cũng rất tốt và chẳng làm phương hại đến Việt Nam, vì họ vô tội…”. Và đây cũng là thứ quan điểm mà nhà cầm quyền Việt Nam lấp liếm mỗi khi nói về sự có mặt dày đặc của người dân Trung Quốc khắp mọi miền Việt Nam.
Mới nghe, có vẻ hợp nhĩ, thì dân thường họ đi du lịch, đi kinh doanh làm ăn, có gì đâu mà phải căng thẳng. Nhưng ngẫm cho kĩ, thứ quan điểm vừa nêu trên đích thị là quan điểm bán nước, một loại nếp nghĩ vong nô, hoặc ngu ngốc mà không ý thức được mình đang vong nô.
Thử đặt lại câu hỏi: Người Trung Quốc có mặt tại Việt Nam có lợi hay có hại? Câu trả lời xác tín rằng hoàn toàn không có lợi và có hại mọi mặt cho dù họ chỉ là dân lành, không có tấc sắt trên tay. Có hai vấn đề nguy hại cho Việt Nam: Tính dân tộc cực đoan và; sự mất phương hướng về văn hóa.
Ở tính dân tộc cực đoan, chắc không cần bàn cãi gì nhiều cũng đủ sức nhận ra rằng người Trung Quốc họ có niềm tự hào dân tộc một cách mãnh liệt và cực đoan, ngay từ thời thủy tổ của họ, với cái tên Trung Hoa (hàm chỉ cái rốn của vũ trụ) cũng đủ cho thấy họ đặt dân tộc của họ lên trên đầu thế giới. Và khi đi ra nước ngoài, ở bất kì khu vực nào người Hoa sinh sống, họ cũng thiết lập nên hội, đoàn. Và hội, đoàn của họ rất mạnh. Đây là điểm quí, đáng trân trọng về tinh thần đoàn kết của họ nhưng lại là điểm rất dở mỗi khi có sự cố nào đó xảy ra.
Ví dụ như trong hội, đoàn của họ có người đánh nhau với người bản xứ, việc đầu tiên của họ là kéo nhau đến hỏi tội mà không cần biết người của mình đúng sai ra sao. Cứ kéo nhau ầm ầm đến dương oai giễu võ cho người khác thấy người Trung Quốc là kiêng nể, không dám đụng đến. Và ngay cả người Hoa ở Việt Nam cũng không ngoại lệ về tật chứng này. Tinh thần tự tôn dân tộc của họ quá cao đã làm cho họ trở nên ngạo mạn và khó hòa nhập với bất kì nền văn hóa nào khác nếu không muốn nói là họ còn cố tình phổ biến, áp đặt thứ văn hóa của họ lên người dân bản xứ.
Về vấn đề mất phương hướng văn hóa, đây là hệ quả của một vùng cư dân sống trong bối cảnh giao thoa văn hóa giữa bản xứ và nhóm cư dân mới nhưng lại bị nhóm cư dân mới áp đặt văn hóa bằng sức mạnh kinh tế cũng như sức mạnh bạo lực cùng hàng loạt hành tung có tính cưỡng chế của nó. Và, phần đông người Việt Nam bị áp đặt văn hóa Tàu, thụ động đón nhận và thẩm thấu văn hóa Tàu bằng con đường kinh tế, văn hóa xũng như giao lưu thông qua du lịch, di dân kinh tế không phải là ít.
Đến đây, trở lại vấn đề những người dân Trung Quốc có mặt ở Việt Nam tớt hay xấu? Câu trả lời một lần nữa phải khằng định là rất xấu. Nhất là trong bối cảnh tranh chấp và xâm lấn của nhà nước Trung Quốc đối với dân tộc Việt Nam hiện tại. Một mặt, nhà nước Trung Quốc dần biến nhà nước Cộng sản Việt Nam thành thứ con đợ chui luồn và nhược tiểu, chỉ biết vâng vâng dạ dạ trước họ, mặt khác, họ ngấm ngầm đưa người dân của họ Nam tiến, xâm thực Việt Nam trên mọi góc độ, mọi lĩnh vực và biến Việt Nam thành một thuộc địa thời hiện đại của họ.
Những công trình khai thác tài nguyên, những mật khu họ đang xây dựng trên lãnh thổ Việt Nam mà quan chức cấp tỉnh cũng không được bước vào đó cũng như hàng triệu người Tàu có mặt khắp ba miền Việt Nam và chọn những mảnh đất vàng, những vùng trọng yếu về mặt quân sự để khai thác, xây dựng cũng đủ cho thấy dã tâm của nhà nước Trung Quốc cũng như sự bạc nhược của nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam.
Và, với đà thao túng, lấn chiếm như hiện tại, sẽ chẳng bao lâu nữa, quân đội Trung Quốc sẽ dễ dàng tiến công toàn cõi Việt Nam nếu như họ phát động chiến tranh, bởi hầu như mọi bí mật quốc gia, mọi yếu điểm quân sự đều nằm trọn trong tay họ. Và lúc này, người dân Việt Nam sẽ chính thức rơi vào ách nô lệ dưới bóng đêm đô hộ giặc Tàu một lần nữa, người Tàu lại khởi sự sống bằng chính con người thực của họ với bộ mặt xâm lược, đô hộ.
Thử hỏi, có người Trung Quốc nào dám nói rằng mình không phải là người Tàu và chống đối lại chính quyền khi thấy chính quyền, quân binh hà hiếp dân lành Việt Nam? Đó là chưa muốn nói đến sự hà hiếp đối với dân Việt và sự vong thân của dân Việt lúc này hoàn toàn có lợi cho người Tàu nếu như họ xâm chiếm Việt Nam bởi vì dân số của Trung Quốc quá đông đúc nhưng nền kinh tế của họ đã tàn phá quá nhiều tài nguyên môi trường, tài nguyên của họ hầu như cạn kiệt?!
Và thử hỏi, nếu như hoàn toàn thiện chí đi nữa, liệu khi có chiến tranh giữa Việt Nam và Trung Quốc xảy ra, người Tàu sẽ chọn ai? Và khi đã họ đã và đang sống tại Việt Nam, thì họ có phải là nội gián nếu cuộc chiến cần đến họ? Liệu, với chừng đó mối nguy, cách lý luận rằng người dân thường Trung Quốc vô hại đối với Việt Nam có còn chỗ đứng đối với người chính trực, yêu nước?