Thượng sĩ Nguyễn Ngọc Ánh: Người chết ở giờ thứ 25...
Thượng sĩ Nguyễn Ngọc Ánh: Người chết ở giờ thứ 25...
Nghị là người cuối cùng cởi bỏ quân phục. Anh xếp chúng lại ngay ngắn, trân trọng đặt chúng xuống bên vệ đường,...
Sau ngày Ba Mươi tháng Tư năm 1975, thời thế đã đổi thay. Cái Thiện đã nhường chỗ cho cái Ác. Tự-Do, Bác-Ái, Công-Bằng chỉ còn là kỷ niệm.
- Nề đường nà để cho người đi nại! Không được buôn bán ở đây!
Nhờ cặp gối uyên ương ôm trước ngực, tôi không bị va vào ghế trước. Bây giờ tôi mới thấy sự động chạm tự ái vừa qua chỉ là sự động chạm cỏn con, mình còn may mắn chán.
Bởi thế có ai đó đã chế ra câu “ Con đi được con nuôi má, con chết biển thì nuôi cá, và con ngồi tù thì má nuôi con”
Tôi, một kẻ còn nguyên vẹn người thân, quê hương, ngôn ngữ vây quanh. Ngặt nỗi, chúng đã trở nên què quặt, chỉ vì thiếu sót mỗi một chữ Hạnh.”
Buổi trưa trời trong vắt, cao thẵm, rọi những cụm sáng chập chờn qua kẽ lá, giao động theo từng hơi thở của không gian...
Trời đất từ nay xa cách mãi!
Cửa động, đầu non, đường lối cũ!
Ngàn năm thơ thẩn bóng trăng chơi!
(thơ Tản Đà)
Đêm đã khuya, anh kể về đời binh nghiệp của thân phụ mình là cố Đại Úy Địa Phương Quân Trương Hồng Nhơn với niềm tự hào kiêu hãnh...
Chúng ta đã sinh ra lầm thế kỷ
Nước mắt, nụ cười gian dối gạt lừa nhau.
Và hạt cát cũng căng đầy thù hận
Tri kỷ gì thứ tình nghĩa đã chia ly…?!
Chúng đã từng gian manh to tiếng nguyền rủa ông trời gọi là “thằng trời” kia, “thằng trời” nọ mà...
Tiêu hết rồi cô ơi! Mùa Đông năm trước rét quá nên tre trúc gì cũng tiêu diêu hết...
Vừa vào đến cổng nhà, con chó lớn bỗng dưng hôm nay nhào ra, ngoạm ngay vạt áo dài bích ngọc của tôi, kéo rách toạc.
“Ðủ thứ hết, cao máu, cao mỡ, phong thấp, can-xi-um, thoa khớp xương v.v...toàn do bác sĩ bảo phải uống,”...
Trở lại với mẹ con cụ Tấn, cụ Tấn hỏi con: “Hôm nay con tính đi đâu vậy?”...
“Quái sao hôm nay con bé về trễ vậy?” Cụ Tấn lẩm bẩm...
Thôi đi ông tướng (Stop). Chấm dứt cái trò chơi xé nhỏ đau thương đi (Stop)...
Ngày đó, tôi vượt biển thành công, vào trại tỵ nạn Thái Lan và quen Thúy...
“Thà làm một viên ngọc nát, chứ không làm một viên ngói lành!”