Em có biết cái gì cuả ba em, mà má em thích nhất không?
Có ngưới hỏi tôi: "Mặt mũi trông không đến nỗi nào, mà sao bị gọi là Ngố?" Lại có kẻ, kể tích rằng, hắn đã từng phục kích ngay cửa sổ hồi tôi mới cưới vợ và
nghe cô dâu riết róng trong bóng đêm: "Trời hỡi trời! Nó ở chỗ này cơ mà ngố ơi!!"Chỉ đành phải lắc đầu và nói: "Phịa!"
Cách đây không lâu, tôi có đọc một bài viết của một vị tiến sĩ ở Úc, ông viết rằng:
Người Việt mình có cái tật rất lớn là tự mãn. Cho mình là nhất, con em mình
thông minh, giỏi giang v v..Nhưng trên thực tế, so với những sắc dân khác, người
Việt chỉ đứng hạng trung bình, có khi kém nữa là khác.Đọc xong, tôi buồn hết
mấy ngày, vì ông ấy nói đúng. Suốt bao năm qua, tôi rất ít khi thấy báo Mỹ dương
danh người Việt, mà chỉ toàn là những chuyện dài Nhân dân tự vệ làm
mất mặt cộng đồng.Vẫn biết rằng ở khu Little Sài gòn, có rầt nhiều hàng quán, văn
phòng bác sĩ, luật sư của người Việt, nhưng chủ của những building, những
ngôi chợ to lớn kia lại không phải là người Việt trăm phần trăm, dù họ vẫn gọi
chúng ta là đồng hương.Còn ở những công,tư sở, những công ty có hàng trăm
công nhân trở lên, thì người Việt chỉ leo lên đến chức cai, cai xếp mà thôi. Chứ
những chức vụ then chốt, quyết định thì không thấy ngươì mình.Phải công tâm
mà nói, thanh niên VN học các ngành nghề ở đại học bốn năm ra trường rất đông.
Nhưng rồi họ kiếm được việc làm đủ sống, cưới vợ, mua xe, mua nhà, mua
hột xoàn cho vợ, thế là thỏa mãn. Không mấy ai chịu khó học lên cao nữa, chuyên về một ngành nào để có thể gọi là nhà bác học,hay khoa học gia.Cái chuyện
khoe của, khoe chức vụ trước 75, giờ coi có vẻ lạc điệu,nên bây giờ người ta xoay qua khen con mình. Có bà nói con mình đang học thuốc, nhưng khi hỏi ra mới
biết con bả mới xong trung học năm ngoái, như vậy chắc là đang học thuốc lá, hay drug gì đó thôi.Còn một số người cứ cho rằng sinh viên học ở trường
college hai năm, rồi chuyển vào trường đại học là xoàng. Nên họ quyết tâm cho con vào trường lớn, để cho oai, cho dù có hao tốn đến đâu. Nhưng qua kinh
nghiệm cuả rất nhiều bậc cha mẹ có con học transfer, tôi biết rằng họ tiết kiệm được rất nhiều tiền trong hai năm đó. Và khi ra trường, những sinh viên kia đều
kiếm được công việc lương cao, vì họ được tính từ trường đã tốt nghiệp, chứ không ai hỏi mấy năm trước họ học ở đâu.Tâm trạng chung của cha mẹ là luôn
luôn nhìn thấy con mình đẹp đẽ, giỏi giang. Tôi cũng chẳng thoát được thông lệ ấy.Ngày nhìn thấy đứa con thứ ba mớI chào đời, là tôi tiên đoán ngay thằng
này rồi sẽ khá, vì nó giống tôi như hệt. Và qủa nhiên, mới lên ba mà thằng nhỏ đã tinh anh phát tiết ra ngoài.Tôi ngồi ở phòng khách, quát:-Bư, lấy cho ba đôi
giầy.Nó dạ lớn rồi khệ nệ xách ra cho tôi đôi giầy một chiếc đen, một chiếc trắng.Tôi hỏi :-Sao lấy cho ba đôi giầy kỳ thế này?Cặp mắt nó nhướng lên, đảo tròn
rồi đáp:-Dạ ở trong kia còn một đôi giống hệt đôi này, cũng một chiếc đen, một chiếc trắng.Thế rồi, như tôi đã nói, con nhà tông không giống lông cũng giống
cánh, năm mới học lớp một, cô giáo bỗng đề nghị cho nó lên học lớp năm. Bà hiệu trưỏng lấy làm thắc mắc, thì cô giáo trả lời là vì thằng nhỏ này thông minh
lắm. Bà hiệu trưởng vẫn còn không tin, nên cô giáo đưa bà xuống lớp và hỏi :-Bư, em hãy cho cô biết,có hành động nào mà con chó nó làm khi đứng ba chân,
còn con người cũng làm điều đó khi đứng hai chân?-Dạ thưa cô, đó là khi bắt tay ạ. -Em có biết cái gì cuả ba em, mà má em thích nhất không?-Thưa cô: tiền.Bà
hiệu trưởng kéo cô giáo ra ngoài rồi nói nhỏ :-Tôi đề nghị cô cho thằng nhỏ này lên thẳng Highschool, vì hai câu hỏi vừa rồi của cô, chính tôi đây cũng trả lời sai
bét.Thằng Bư tới trường làm bạn thầy nể, về nhà anh em nó cũng sợ. Một bữa kia tôi nghe nó chỉ bài cho em nó :-Một kí lô sắt, với một lí lô bông gòn, kí nào
nặng hơn?Con em tỏ ra sành sõi:-Đã là một kí, thì hai thứ đó nặng bằng nhau.-Bằng sao được. Bây giờ mày lấy một kí bông gòn liệng vào đầu tao, còn tao lấy
một kí sắt chọi vào đầu mày thì đứa nào bị nặng hơn?Hết khoe con, bây giờ tới khoe bạn. Tôi có người bạn giỏi lắm, anh ta thường tự hào rằng : -Nếu mà bây
giờ tôi nghỉ, thì hãng sẽ khốn đốn ngay.Một người bạn khác hỏi lại :-Thế hãng anh làm, thành lập được lâu chưa?-Sáu chục năm rồi.-Mẹ, nói thối thế mà cũng
nói. Giả dụ anh không đến xứ này, thì hãng đó nó vẫn tồn tại và phát triển, đừng có nói dóc. Sao cái câu ỏ Hãng này không dám cho tôi nghỉ đâu, tôi mà nghỉ là
hãng xập tiệm liềnõ có nhiều anh Mít phun ra thế. Mấy anh đó cứ tưởng mình là cái rốn lõm của vũ trụ.Rốn lồi kia mà mấy ngày không tắm đã hôi rình, huống
hồ rốn lõm.Nhưng tụi Mỹ rõ ràng xỏ lá.Chơi cái trò đá cá lăn dưa(Thơ Cuồng Phong)Cho nên, anh bạn thiệt giỏi cuả tôi mới vừa được bằng khen thưởng cuả
hãng tuần trước, thì tuần sau bị lay-off. Anh ta cay đắng lắm. Chủi Mỹ đểu. Mãi mấy tháng sau mới xin vô làm người bán hàng ở Drug store. Tiệm bán thuốc
Tây ở xứ này hơi giống tiệm chạp phô, nghĩa là bán đủ thứ chứ không chỉ là thuốc Tây. Bởi thế người bán hàng phải biết nhiều thứ lắm,( bạn tôi bảo thế ) để
khách hàng có hỏi thì còn biết mà trả lời. Bữa nọ, thấy một ông Mít lớ ngớ đi vô cửa tiệm, anh bạn giỏi giang của tôi liền xông ra hỏi:-Ông ở VN mơí qua phải
không? Ông cần mua gì đấy ạ?-Dạ tôi muốn mua kem đánh răng.-Đây này hiệu Crest là tốt nhất ông ạ. Ông còn cần gì nữa không?-Tôi muốn mua ít lưỡi lam
cạo râu.-Bàn cạo của ông hiệu gì?-Gillette.-Đây. Từ nay ông có cần gì,cứ ra đây hỏi tôi,tôi là người ỏknow everythingõ.Mấy hôm sau, vừa thấy ông khách ngu
ngơ bước vào, Mr. Know everything hỏi liền : -Ông cần hỏi gì đấy?Ông kia chưa kịp trả lời, mới đưa ra một hũ nhỏ như hũ baby food, anh ta vội vàng chụp lấy
mở nắp đưa lên mũi ngửi và kêu lên :-Mẹ, mùi gì giống shit vậy?-Thưa ông, đúng vậy, ông đã ngửi cứt tôi rồi, xin ông làm ơn chỉ dùm tôi phải mua giấy đi cầu
hiệu gì.Bị vố đó anh bạn tôi chừa luôn cái tật huênh hoang.Ôi, ở cuộc đời này ai cũng muốn làm xếp sòng, làm big boss. Ông leader muốn tỏ ra mình có quyền
uy như ông supervice, ông cai lại muốn mình to hơn ông chủ.v.v..Mà ngay cả trong thân thể con người cũng vậy, cơ phận nào cũng nhận mình là tối quan
trọng.Cặp mắt nói :-Không có tôi, các anh chẳng thấy đường mà làm ăn gì cả.Hai tay nói:-Không có đôi bàn tay này làm ra đồ ăn, thì các anh sống được
không?Thế rồi tai, mũi, họng,phổi, phèo, tịm, cật nhao nhao lên kể công. Lúc đó anh Óc mới lên tiếng :-Im hết đi, tôi đây mới là xếp sòng của mấy anh, thử hỏi
nếu không có tôi chỉ huy, thì các anh sẽ ra thế nào?Tất cả đều thầm công nhận anh Óc nói phải. Bỗng anh Đít lên tiếng :-Dạ,em xin có ý kiến. .Cả bọn quay lại
la rầm lên :-Shut up, chưa mở miệng đã thấy thúi.Bị nạt, anh Đít giận đỏ mặt lên, lùi lũi trở về nhà đóng cửa lại, chơi cái màn ỏNội bất xuất, ngoại bất nhậpõ.
Một tuần lễ sau, tay chân uể oải, miệng nhai nuốt không vô, mắt vàng khè, óc đờ đẫn. Tất cả các cơ phận bèn họp nhau lại, tranh luận một hồi rồi kéo nhau đi
theo anh Óc, xuống xin lỗi và đồng thanh tôn xưng anh Đít là Big Boss, và khẩn khoản xin xếp mở cửa cho chúng em nhờ.
Thế mới biết chúng ta sống trong xã hội này, giống như một guồng máy, cơ phận này dựa cơ phận kia. Hẵy cố gắng làm tròn phận sự của mình. Nếu chúng ta
muốn chơi trội bằng cách nói xấu, hay hại người khác, thì hoặc là chúng ta làm cả guồng máy xấu đi, hoặc là chúng ta sẽ bị guồng máy nghiền nát.Nghĩ đến
thân phận hèn kém của mình, tôi chẳng dám khuyên bảo ai, chỉ tự nhủ, nếu mình không làm được gì nêu cao danh dự người Việt, thì ít nhất cũng không làm
những gì tai tiếng cho hai chữ Việt Nam.