Hiện tại, mối nguy của Việt Nam không còn là chuyện biển đảo nữa, mà là rừng núi và đồng bằng, khoáng sản và tài nguyên rừng.
Câu chuyện biển đảo Việt Nam chưa kịp lắng xuống, và có vẻ như chẳng bao giờ lắng xuống được với thái độ lấn lướt của Trung Quốc cũng như sự cúi đầu, nhược tiểu của Hà Nội thì có một câu chuyện khác đang âm ỉ gặm nhấm sinh mệnh của Việt Nam. Có thể nói đây là mối nguy rất lớn mà cho đến thời điểm bây giờ, có thấy hay không thấy chăng nữa thì nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam đã thật sự bị mắc quai với người Trung Quốc. Đó là chương trình khai thác dầu khí trên cạn bằng kĩ thuật fracking trong thời gian tới mà các vùng núi Việt Nam sẽ là điểm đến lý tưởng của loại công nghệ này từ Trung Quốc.
Thời gian gần đây, sau khi Mỹ thành công trong việc điều tiết dầu khí, giảm lượng dầu nhập khẩu hằng năm theo tiêu chuẩn năm sau thấp hơn năm trước và có thể không cần nhập khẩu dầu nữa nhờ vào kĩ thuật fracking, khai thác dầu từ đá phiến của họ. Sau khi Mỹ thành công, Trung Quốc cũng lao đầu vào nghiên cứu công nghệ này nhưng chưa thành công, có vẻ như còn lâu lắm mới thành công.
Khai thác bauxit ở Tây Nguyên
Tuy việc nghiên cứu để chế tác công nghệ chưa thành công nhưng về mặt chiến lược, người Trung Quốc đã tiến một bước dài, họ đã thôn tính các vùng giàu tài nguyên đá phiến của các nước trong khu vực. Đặc biệt tại Việt Nam, dãy Trường Sơn là một khu đá phiến vô tận mà muốn có nó, chỉ cần khui sâu dưới lòng đất vài trăm mét thì mọi chuyện đã khác. Người Trung Quốc đã tính đến chuyện này từ lâu.
Và để đạt được điều này, một mặt Trung Quốc tấn công Việt Nam trên biển, mặt khác tấn công trên bộ, đặc biệt là mặt trận kinh tế, họ thả sức tấn công trên nhiều hướng để đạt mục tiêu kinh tế Việt Nam phải phụ thuộc vào Trung Quốc, và đầu tư, thuê đất là bước khởi đầu của mục tiêu fracking lâu dài sau này. Vì nhiều lắm cũng 10 năm nữa, công nghệ fracking của họ sẽ thành công, trong khi đó, chiều dài thời gian họ thuê đất là 49 năm. Và trong 39 năm đó, họ sẽ làm gì trên các mảnh đất đã thuê khắp các sướng đồi Trường Sơn, chỉ có trời mới biết.
Đó là chưa muốn nói đến kế hoạch lâu dài để thôn tính Việt Nam, biến Việt Nam thành một đặc khu kinh tế hoặc một tỉnh lẻ của Trung Quốc. Chuyện này là nằm trong khả năng của Trung Quốc, cho dù có hay không có những thoả ước ở hội nghị Thành Đô 1990, với thái độ hết sức nhún nhường và lép vế của nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam, với mọi ưu thế chiếm được, người Trung Quốc có thừa cơ sở để đẩy Việt Nam đến chỗ nô lệ của họ. Và điều này là hoán toàn khả thể, bởi tất cả những người lên tiếng chống Trung Quốc bành trướng đều bị nhà cầm quyền Việt Nam bỏ vào tù hoặc khủng bố bằng nhiều cách.
Một khi có được những thuận lợi do nhà nước Cộng sản Việt Nam mang lại, nhà nước Cộng sản Trung Quốc chẳng dại gì mà bỏ qua cơ hội mà ở đó, một mũi tên có thể bắn trúng cả chục con chim, từ biển đảo cho đến lãnh hải, biên giới trên bộ, rừng núi, đồng bằng, tài nguyên… và đặc biệt là chế độ chính trị, vùng thống trị.
Thuê đất khắp các vùng núi Việt Nam là một chiến lược lâu dài, gồm nhiều bước, bước đầu tiên xậy dựng cơ sở quân sự, tạo những “tam giác” quân sự phối kết giữa đồng bằng, vùng núi và vùng biển. Hầu như tỉnh nào ở Việt Nam cũng có những “tam giác” quân sự như thế này. Chính vì nó là một đơn vị trực thuộc tam giác quân sự của họ nên các “ông chủ công trình” người Trung Quốc bằng mọi giá đưa công nhân (?) của họ sang xây dựng và tuyệt đối không để người Việt Nam lọt vào bên trong. Đây là đặc điểm dễ nhận biết nhất về mưu đồ của họ nhưng không hiểu sao cho đến bây giờ, người Trung Quốc vẫn ngang nhiên làm được nhiều thứ ngay trên đất nước Việt Nam?!
Trong khi đó, nền kinh tế Việt Nam hiện nay đã hoàn toàn phụ thuộc vào Trung Quốc, ngay từ cây kim cho đến đôi dép, chiếc tivi, con dao gọt trái cây, hộp quẹt gas, chiếc xe gắn máy… Cho đến những thứ có giá thành hàng chục triệu, trăm triệu đồng, Việt Nam chỉ ưu tiên cho hàng Trung Quốc nhập khẩu. Vì chỉ có hàng Trung Quốc nhập khẩu thì giới quan lại Việt Nam mới có cơ hội chấm mút và sâu xa hơn là chế độ Cộng sản Việt Nam mới có cơ sở tồn tại.
Chính vì phải phụ thuộc và trượt dài trên đà nô lệ cho Trung Quốc, đảng Cộng sản Việt Nam hoàn toàn bất lực trước mọi động thái bành trướng của Trung Quốc. Và sẽ không lâu nữa, các dãy núi đá phiến khắp Trường Sơn sẽ là những kho dầu khổng lồ cho Trung Quốc, ít nhất cũng là kho dầu phục vụ chiến tranh xâm lược trong giai đoạn ngắn trước khi biến Việt Nam thành một tỉnh lẻ của Trung Quốc.
Một khi cả ba mặt trận từ kinh tế cho đến văn hoá, chính trị đều phụ thuộc Trung Quốc, cộng thêm những điểm chiến lược quân sự thuộc về tay họ, chuyện họ ngang nhiên khai thác tài nguyên của Việt Nam không phải là chuyện khó, bởi suy cho cùng, họ không đơn độc trong khai thác mà họ ăn chia với nhà cầm quyền Hà Nội – thuộc hạ của họ.
Hiện tại, mối nguy của Việt Nam không còn là chuyện biển đảo nữa, mà là rừng núi và đồng bằng, khoáng sản và tài nguyên rừng. Không sớm thì muộn, một khi công nghệ fracking của họ thành công, cũng giống như giàn khoan HD 981, họ sẽ mang sang thử nghiệm tại Việt Nam, ban đầu là thử nghiệm, dò la thái độ phản ứng, tiếp theo sẽ là thực hiện và cuối cùng là chiếm hữu. Câu chuyện đó đang xãy ra từng ngày.
Một khi điều này thành hiện thực, các thái thú Cộng sản Việt Nam sẽ đắc lợi thêm lần nữa mặc dù quyền lực trung ương của họ bị chi phối nặng nề hơn. Nhưng dẫu sao, cái lợi vật chất cũng có sức hấp dẫn đến điên cuồng, vì lâu nay, tuy chưa công khai nhưng nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam đã làm tròn sứ mệnh với nhà cầm quyền Cộng sản Trung Quốc, họ vẫn ăn sung mặc sướng đấy thôi! Chỉ có dân tộc Việt Nam là điêu linh và đau khổ!