Tài liệu cũ của Saigon Echo
từ 2008 - 2012
Play
 
Giám Đốc: Tiến Sĩ Trần An Bài
  • Font size:
  • Decrease
  • Reset
  • Increase

Em bé quàng khăn đỏ thời nay

em be quang khan do

EM BÉ QUÀNG KHĂN ĐỎ THỜI NAY

Cúi mặt và gục đầu

cui mat

              CÚI MẶT VÀ GỤC ĐẦU

Bí quyết sống...

Mot chut suy tu vo chong gia

 

           BÍ QUYẾT SỐNG...

 
Phóng viên hỏi một cặp vợ chồng già:

- Sao ông bà có thể chung sống với nhau 85 năm vậy...?

Bà cụ móm mém cười hiền hậu trả lời:

- Chúng tôi được sinh ra trong cái thời mà nếu cái gì đó bị hư chúng tôi sẽ sửa nó, chứ không vứt nó đi... Nên hạnh phúc chúng tôi vẫn luôn giữ mãi cho đến tận bây giờ

 

Tiếng gào phẫn nộ của nhân dân

TIẾNG GÀO PHẪN NỘ CỦA NHÂN DÂN

 

Thiếu chút ít

           THIẾU CHÚT ÍT

Có một đoàn người đãi vàng đi trong sa mạc, ai nấy bước đi nặng nhọc, chỉ có một người bước đi cách vui vẻ,
người khác hỏi: “Làm sao anh có thể vui vẻ được chứ ?”
Người ấy trả lời: “Bởi vì tôi mang đồ rất ít.”

Hóa ra vui vẻ thật đơn giản, thiếu chút ít thì có thể được.

Nguồn gxdaminh.net

Mẹ đẹp

     MẸ ĐẸP

Một đứa bé nói với mẹ: “Mẹ, hôm nay mẹ rất đẹp.”
Bà mẹ hỏi : “Tại sao ?”
Bé trả lời: “Bởi vì hôm nay mẹ không nổi giận.”

Hóa ra sắc đẹp trong mắt người khác cũng đơn giản, chỉ cần không nổi giận là được.

Nguồn gxdaminh.net

Lễ Độc Lập – thước đo sự thay đổi xã hội Mỹ

 “Ngày thứ nhì của tháng Bảy, năm 1776, là ngày đáng ghi nhớ nhất của lịch sử quốc gia này. Tôi đoan chắc rằng ngày này sẽ được đón mừng bởi nhiều thế hệ sau này, và đó sẽ là lễ hội lớn nhất” của quốc gia. (John Adams)

Hạnh phúc

Hạnh phúc không phải do tìm kiếm là có được,
mà phải do ta tạo ra...

Đừng vội xét đoán

ĐỪNG VỘI XÉT ĐOÁN

Một người bạn của tôi trên chuyến trở về Nam Phi sau một thời gian sống ở Âu Châu, đã phải chờ khá lâu ở phi trường Heathrow của London. Sau khi mua một ly cà phê và một gói bánh quy, cô kéo lê hành lý lỉnh kỉnh tới một cái bàn trống để đọc báo và ăn bánh trong khi chờ máy bay.

Khi đang đọc tờ báo buổi sáng, cô nhận ra có người làm gì đó sột soạt ở bàn mình. Liếc nhìn qua tờ báo, cô sửng sốt thấy một anh chàng ăn mặc lịch sự đang với tay lấy bánh của cô, bỏ vào miệng. Không muốn làm ầm ĩ, cô chỉ nghiêng mình để lấy một cái cho mình. Một phút sau, cô lại nghe tiếng sột soạt. Anh chàng kia lại lấy thêm bánh để ăn.

Cho đến lúc cả hai đã ăn đến cái bánh cuối cùng trong gói, cô đã tức giận hết cỡ nhưng vẫn không nói được câu nào. Rồi chàng trai bỗng bẻ cái bánh làm hai, đẩy một nửa về phía cô và ăn nửa còn lại, rồi bỏ đi.

Lát sau, khi loa phóng thanh gọi tên cô, và yêu cầu cô xuất trình vé, cô vẫn còn bừng bừng cơn giận và mạt sát thậm tệ, khinh bỉ đến tột cùng anh chàng kia. Tuy nhiên, các bạn hãy thử tưởng tượng sự xấu hổ của cô khi cô mở túi xách ra và khám phá ra rằng gói bánh của mình vẫn còn nằm nguyên trong đó. Thì ra từ nãy tới giờ cô đã ăn bánh của người ta. Chàng kia đã chia sẻ với cô đến miếng bánh cuối cùng. Thật là một con người tốt bụng.

Tôi đã đi

TÔI ĐÃ ĐI

Tôi đã đi và đã trào nước mắt khi thấy đồng bào mình bị bắt. Tôi đã đi bên cạnh một người phụ nữ mảnh khảnh khoác áo nâu sồng. Chị ấy vừa đi vừa hát: “Việt Nam không đòi xương máu, Việt Nam kêu gọi thương nhau”.
 
Tôi đã đi và đã ngậm ngùi thấu hiểu một điều: dân tộc này chưa bao giờ đủ cơm ăn áo mặc cho tất cả mọi người, nhưng luôn thừa thãi lòng hận thù, nghi kỵ, chia rẽ…

Tôi đã đi, và càng chạm trán với bạo lực, tôi càng hiểu bạo lực là liều thuốc độc đã và đang chia cắt dân tộc tôi trong rất nhiều năm.

Tôi đã đi và vẫn tin chỉ có tình yêu thương, lòng khoan thứ mới có thể đưa dân tộc tôi khỏi kiếp trầm luân. Dẫu những thứ đó ngày càng hiếm hoi và xa xỉ.

Xin đừng để lòng hận thù kéo dài thêm lời nguyền bất hạnh trên phúc phận của dân tộc chúng ta.

Xin hãy cùng nhau thắp một ngọn nến để cầu nguyện cho những người anh em bị bắt sáng nay và cho cả những người bắt họ nữa.

Dr. Nikonian

Happy Canada Day

HAPPY CANADA DAY, July 1

Công Hàm Ngoại Giao.

            CÔNG HÀM NGOẠI GIAO

Phụ nữ luôn PHẢI

Restroom sign

PHỤ NỮ LUÔN LUÔN PHẢI

 

Mày Tao

                   MÀY TAO
 

Có lần giận con quá vì nó nói dối, tôi đã quát to:
- Mày là đứa nói láo, không ai thương mày nữa!
Thằng nhỏ mếu máo trả lời:
- Mẹ có thể đánh con, nhưng đừng gọi con là mày!
Tôi giật mình, nó sanh ra và lớn lên ở Mỹ, tiếng Việt không giỏi nhưng sao hiểu được chữ «mày» là rất nặng, rất xấu. Tôi xấu hổ lắm và từ đó về sau không gọi con là mày nữa, dù giận tới đâu.
Có những người chồng hay quát nạt, gọi vợ là mày, mắng chửi nặng lời. Nếu có quyền, tôi sẽ gạch bỏ chữ «mày, tao» trong tự điển tiếng Việt.

Trịnh Tây Ninh

Edward Snowden vẫn ở tại sân bay Matxcơva

Hộ chiếu Mỹ của Edward Snowden đã bị Chính quyền Hoa Kỳ hủy bỏ

Lời vàng của Đức Đạt Lai Lạt Ma

                        LỜI VÀNG

Hãy thận trọng trong suy nghĩ vì chúng sẽ trở thành lời nói,

Hãy thận trọng lời nói vì nó sẽ trở thành hành động,

Hãy thận trọng trong hành động vì chúng sẽ trở thành thói quen,

Hãy thận trọng về các thói quen vì chúng sẽ trở thành cá tính,

Hãy thận trọng xem xét cá tính của mình vì chúng sẽ trở thành số phận.

Đức Đạt Lai Lạt Ma

Tình vợ chồng

                  TÌNH VỢ CHỒNG

Chị thắc mắc:
- Anh có còn thương em không?
- Tại sao phải hỏi?
- Từ ngày lấy nhau, mình hết thơ mộng, anh hết lãng mạn với em rồi.
- Bận thấy mồ, còn lo cho con, nhưng anh chẳng thấy gì khác.
- Em thấy khác!
- Anh đi sửa cửa sổ đây.
- Em ghét anh, anh giả bộ bận rộn.
Trời bỗng đổ mưa, nước tạt vào nhà, may quá chồng chị vừa sửa xong cánh cửa.

Trịnh Tây Ninh

Lời cầu nguyện của trẻ thơ

    LỜI CẦU NGUYỆN CỦA TRẺ THƠ
Lạy Chúa, xin gửi quần áo đến cho những người đàn bà trần
truồng nghèo khổ mà hình ảnh đầy dẫy ở trong máy vi tính của bố con.

Tàu lạ

                           TẦU LẠ

SỨC BẬT CỦA INTERNET

internet

SỨC BẬT CỦA INTERNET

                                                                                              Babui

Chính nghĩa rồi sẽ thắng
Những anh hùng bàn phím
Dũng cảm trong đấu tranh
Cố hoàn thành nhiệm vụ.
thibang

Switch mode views: