Bố của anh Thao mặc dù đã qua đời rất lâu vẫn còn được anh nhắc nhở...
Bố của anh Thao mặc dù đã qua đời rất lâu vẫn còn được anh nhắc nhở...
Các bà đừng có lo, rồi đâu cũng vào đó. Cha ghẻ còn hơn mẹ ghẻ...
Mối duyên tình “gìn vàng giữ ngọc” của hai người như thế đấy...
Cơ hội duy nhất cho biện lý cuộc là lời khai của các cô gái giang hồ...
Đọc thật kỹ đến cuối bài và tự suy ngẫm.
Ổng hồi xuân mình ên. Thím còn giật mình nữa đây...
Nỗi buồn mất vợ của ông Ba Trầm Hương và niềm đau mất Mẹ của các con rồi cũng nguôi ngoai theo năm tháng...
Kiều Lan biết, biết rằng mình sẽ là cành lan rừng bám nhờ nhựa cây, sống nhờ bóng mát của tàn cây, suốt đời...
Chuột sống và lớn lên ở nơi này có lẽ đã lâu nên thông thạo đường đi, nhanh nhẹn leo trèo, đôi khi ngừng lại nhìn mọi người...
Tôi cẩn thận quấn mảnh khăn sô cho cây, Mọi người lấy làm ngạc nhiên...
Nghe tới Bán Khỏa Vũ, ai cũng nghĩ rằng cô gái chỉ trang phục một nửa, không mặc áo, hay chẳng…mặc quần khi biểu diễn...
Và xin hãy lập lại hòa bình giữa hai nhà cuối phố...
Thầy nói dạy người lớn chẳng cần. Dạy con nít mới khó. Ông thầy ăn mặc chững chạc con nít nó mới sợ mới chịu học...
Chớ còn khi ăn nhậu mà có vợ con chàng ràng một bên, thì cái sự ăn nói cũng không còn mạnh miệng...
Bác làm than, một đống than đồ sộ, cháu đã tìm thấy kim cương trong đó.
Trên đời này thứ dễ bán nhất là vàng với đô-la, thứ khó bán nhất là thơ!...
Tuân và Lan cùng lớn lên ở xứ Đoài, cả hai đã bỏ ngang việc học vì đất nước chiến tranh...
Vâng! Rất cần những cây cầu. Và rất cần người qua lại. Càng nhiều càng tốt...
Cô ta chết thật rồi, đâu có sống lại được nữa. Mày say nên hoa mắt tưởng cô ta sống lại...