Sài Gòn có ‘con đường sung sướng’
- Thứ Sáu, 08 tháng Chín năm 2017 09:00
- Tác Giả: Nguyễn Sài Gòn/Người Việt
Một tiệm massage trên đường Ðinh Bộ Lĩnh, quận Bình Thạnh. (Hình: Nguyễn Sài Gòn/Người Việt)
SÀI GÒN (NV) – Không biết có sung sướng hay không, không biết có mạnh khỏe hay không, nhưng để đi đến nơi đó quả thực không dễ vì nó là con đường “một chiều” xuôi từ bến xe Miền Ðông về khu vực giáp ranh quận Bình Thạnh với Quận 1.
Muốn “hạ cánh” nơi ấy phải chạy một đường vòng ra Hàng Xanh lội ngược lên đường vành đai Xô Viết Nghệ Tĩnh ngựa xe như mắc cửi, chen chúc nhau trong khói bụi mịt mù, còi hụ máy nổ ầm ầm mà một khi đã lọt vô “dòng chảy” là không có đường lùi.
Ở đó kẹt xe như là hơi thở, hít vô nơi nầy thở ra nơi kia, nó sẽ làm cho bạn hoa mắt ù tai vì những tiếng động đinh tai nhức óc, ngày đêm nơi đó như một chiến trường, nó là một cung đường “đau khổ” nhưng không hiểu sao xe cộ cứ đâm đầu vào nơi ấy như cá chui vào rọ.
Không biết có phải vì “hiện tượng đặc thù” đó hay không mà mà con đường một chiều Ðinh Bộ Lĩnh ấy được nhiều người gọi tên là “con đường sung sướng,” một con đường mà nếu “lơ mơ” chạy lố một chút – thì sẽ không biết chỗ nào dừng, nhưng nếu đứng lại xuống xe bạn sẽ lọt vào mê hồn trận của “bàng tơ yêu nữ.”
Một con đường chỉ dành riêng cho những ai rỗi hơi, muốn “thư giãn” buổi chiều, liêu xiêu buổi tối, nó còn có một cái tên khác là “Con Ðường Massage” của các em môi đỏ mắt xanh mời chào khi đêm xuống, ban ngày thì các em ngồi đâu đó hớ hênh khêu gợi những con mồi đang lang thang tìm bến đậu.
Nói cho đúng hơn thì đó là nơi các “chiến hữu lưu linh” chơi tiếp “tập 2” để giãn gân mềm cốt và dã rượu, sau đó là những màn xông hơi đấm bóp “ve vuốt chỗ yếu huyệt” mà dưới bàn tay điêu luyên của các em thì mấy anh có mệt cho mấy cũng “vùng lên” đòi quyền sống.
Tiệm massage sáng đèn vào ban đêm. (Hình: Nguyễn Sài Gòn/Người Việt)
Kết quả là khi vào thì mỏi mệt vì rượu bia nhưng khi ra thì hết xí quách vì đã bị mấy em “tẩm quất” cho một trận nên thân, thân xác còn bèo nhèo hơn bao giờ hết, đơn giản là massage đâu hổng thấy chỉ thấy “mát gần.”
Một tiếp viên xinh đẹp cho biết, “Bây giờ mấy ổng đi massage mà như đi đánh trận, mấy ông cứ đòi oánh bóp lại cho mấy em, vì nói thiệt bọn em cũng không biết massage là cái quái gì, mà mấy ổng thì cũng đâu cần ‘tẩm quất’ mấy ổng đòi chuyện khác.”
“Vậy nên bọn em chỉ có việc làm một công việc đơn giản là ‘phục vụ’ cho mấy ổng sung sướng, mấy ổng toàn là ‘cán bộ nhà nước’ nên thấy lúc nào cũng say xỉn bia rượu tè le khi ‘trúng mánh’ những phi vụ ‘giải tỏa’ nhà đất, hợp đồng kinh tế, sau và trước khi công việc hoàn tất là phải có cái thủ tục ‘tăng 2, tăng 3’ không thể không có.”
Một con đường chưa tới 3 cây số nhưng có hàng trăm quán massage kéo dài từ bến xe Miền Ðông ra tới tận cầu Bình Triệu, chưa kể những quán nhậu, quán bia ôm trá hình lấp ló trong những con hẻm yên bình… thì phải nói đây là “thiên đường sung sướng,” chốn “ăn chơi mát trời.”
Vì mọi thứ nơi đây đều “tập kết” về một chỗ, khách sạn-nhà hàng-quán nhậu-massage-em út phục vụ từ A tới Z, bảo đảm không thiếu một thứ gì ngay cả “sexy show” tại chỗ với những màn thoát y tới bến. Bia bọt rượu chảy ngập tràn, vui thâu đêm suốt sáng với gái đẹp, thuốc lắc tất cả đều được bảo kê bởi các thế lực đen-đỏ mà nếu đụng vào đó sẽ biết ngay “thế lực ngầm” nào đang chia nhau những cổ phần béo bở bởi nền công nghiệp béo bở này.
“Vậy nên mặc cho những ‘chiến dịch ra quân’ tảo thanh dẹp bỏ những tệ nạn mại dâm ‘trá hình’ đang nở rộ trên toàn… đất nước ‘bọn em vẫn bám trụ’ vì nghề nầy chỉ có một thời thanh xuân.”
“Bọn em cố gắng làm vài năm kiếm chút vốn về quê mở quán ăn, tiệm uốn tóc làm ăn lương thiện, một vé cho một giờ massage chỉ có một 120 ngàn ($6), chủ quán lấy hết, bọn em chỉ còn sống duy nhất là nhờ ‘tiền boa’ cũng kha khá, nên khách tới đây là bọn em ‘chìu tới bến.’”
“Khách vui sùi bọt mép, còn em thì có tiền chờ ngày ‘hoàn lương’ trở về quê cũ…”
Không biết có được không, nhưng người con gái… vẫn thản nhiên kết luận về nghề nghiệp của mình khi màn đêm đang buông trùm xuống cuộc đời.
Related news items:
Tin mới
- Chuyện du học - 30/09/2017 22:55
- 50 Năm chịu đựng - 28/09/2017 21:32
- Một ngày rất lạ - 27/09/2017 10:02
- Tiếng Vỹ Cầm & Giai Cấp Trung Lưu - 23/09/2017 15:18
- Mùa bánh trung thu ‘xuất trận’ - 19/09/2017 19:57
- Hữu Thỉnh, Phan Nhật Nam và miếng mồi ‘hòa hợp hòa giải dân tộc’ - 18/09/2017 11:31
- Khoảng Cách - 13/09/2017 19:23
- Bao Dung & Đều Giả - 13/09/2017 19:16
- Hả hê trên nỗi đau của người khác - 12/09/2017 16:44
- Vì sao người Việt kém yêu nước? - 10/09/2017 13:02
Các tin khác
- Chủ Tịch Hồ Chí Minh & Hiệu Trưởng Đàm Bích Thủy - 04/09/2017 00:26
- Chú Sáu Vespa & Bà Đàm Bích Thủy - 04/09/2017 00:17
- Bọn Quân Phiệt Việt - 02/09/2017 14:35
- Thà ngụy như Ngụy Văn Thà! - 31/08/2017 11:45
- An Sinh Hay Ăn Xin Xã Hội - 23/08/2017 20:05
- Khi hội nghị thành ‘hội chợ’! - 21/08/2017 19:55
- Độc quyền: Trịnh Xuân Thanh đã thực sự khai báo gì? - 17/08/2017 00:45
- Trận đánh Bộ TTM-QLVNCH, hay là ‘chiến công trên giấy… báo?’ - 14/08/2017 17:04
- Chuyện ăn hay miếng ăn - 14/08/2017 11:44
- Đinh Vít & Hoả Tiễn - 14/08/2017 11:33