Ở đời bên cạnh những điều hữu lý, có nhiều điều phi lý đáng cho ta chú ý.
Điển hình, khi thấy con mèo ăn vụn miếng mỡ, người ta dễ dàng xúm nhau lại, dí đập cho nó chết, nhưng khi họ chứng kiến con hổ tha cả một con heo, nhưng lại làm ngơ để cho nó thong thả ra đi. Đó là lý do, ngày nay hiện tượng vô cảm của nhiều người trước cảnh chướng tai, gai mắt, đã khiến cho những ai có lòng nhân phải sửng sốt.
Để được an thân và cũng được tiếng “thiêng liêng”, có người luôn tỏ ra “hài hòa” với kẻ ác, sẵn sàng “nhịn nhục” kẻ mạnh… nhưng rất dễ dàng ăn miếng trả miếng hoặc tỏ ra “anh hùng”, dũng cảm với những người tay yếu chân mềm, thấp cổ bé miệng.
Có một anh bạn trẻ nói với tôi lời chua chát rằng: “Nếu ai nói rằng họ có thể nhịn đám VC một cách triền miên vì tình yêu thương, thì hãy cho em tát vào mặt họ một cái. Nếu họ không phản ứng gì cả thì em mới tin lời nói của họ…”. Dĩ nhiên, đây chỉ là một “mơ ước” có tính cách thách đố thôi, chứ không ai thiêng liêng đến mức độ “ngu dại” khi người ta vô cớ tát vào mặt mà có thể im lặng, như Chúa Cứu Thế Jesus đã dạy “nếu ai vả má bên hữu ngươi, hãy đưa má bên kia cho họ luôn”(Matt. 5:39b). Lời dạy này, ý Chúa muốn con dân Ngài phải biết nhịn nhục, chứ không phải “ngu xuẩn” đến độ phải làm thinh hay thụ động trước những cái tát “lấy mạng” mình. Ai không tin tôi, cứ gặp mấy ông bà thiêng liêng mà tôi vừa nêu… Thử chạm nhẹ vào lông chân của họ, thì sẽ biết.
Trước tình trạng những bất công xảy ra đầy dẫy tại Việt Nam ngày nay, đáng lẽ phải được những người đang sống đời tự do tỏ ra quan tâm, thì trái lại người ta lại dửng dưng để được tiếng “thiêng liêng” và an toàn như đã nói.
Tình trạng ở Việt Nam ngày nay, hiện tượng “tự do tôn giáo” thì có, vì các nơi thờ tự của các tôn giáo được VC cho mọc lên như nấm, nhưng tự do tín ngưỡng thì bị chế độ VC bóp chết một cách tinh vi.
Trong suốt hơn 35 năm qua, tình trạng nhà thờ, thánh đường, chùa chiền, hoặc thánh thất bị đảng VC cào sập, hoặc tài sản người dân bị bọn côn đồ của chế độ độc tài cướp giật trắng trợn và thô bạo, nhưng những người dạy đạo của các tôn giáo hầu hết đều không còn biết “nóng” hay “giận” gì cả. Có lẽ họ đã đạt đến trình độ “thượng thừa” trong đường tu, nên đã trở nên vô cảm trước sự rên siết của những nạn nhân cần sự bênh vực của họ.
Bất cứ ai chứng kiến một bà già bị kẻ cướp trấn lột, hoặc nhìn thấy một phụ nữ tay yếu chân mềm bị những tên côn đồ, dâm tặc, hãm hiếp mà biết nổi giận là người bình thường. Và nếu người đó biến sự “nổi giận” thành hành động thực tiễn khi ra tay can thiệp, thì đó là người có trái tim và có tình yêu thương mà Thánh Kinh mô tả. Riêng kẻ nào miệng nói yêu thương mà thấy điều quấy lại không nao núng, chột dạ, xót thương… đó là loại yêu thương bằng cái miệng, đó là đám “mẹ mìn”, đó thành phần vô cảm, bất thường trong xã hội loài người… chứ chắng phải thiêng liêng gì ráo.
Tôi nghĩ những ai chủ trương thiêng liêng nửa vời cũng nên biết phân biệt giữa “Huyết-khí chi nộ” và “Nghĩa-lý chi nộ”. Đừng giận trước những sự việc không cần ra oai, mà hãy biết nổi nóng trước những điều gian ác.
Nếu ai quyết lòng dí đập mấy tên trộm vặt ban đêm thì cũng nên can đảm bao vây và đánh trả cái đám cướp ban ngày tại Việt Nam ngày nay. Đừng giận vì nóng tính mà hãy can đảm giận cho điều công chính.