main billboard

Tại sao sau bằng ấy năm sống trong cái nước khốn khổ khốn nạn ấy người ta vẫn cứ tiếp tục viết những hang chữ vô nghĩa lý ấy?


Những thói quen cũ có từ lâu ngày khi đã trở thành một phần của con người ý thức của chúng ta sẽ khó mà có thể một sớm một chiều bỏ đi được. Người Anh có một câu tục ngữ nói đúng điều đó: “Old habit dies hard.” Thói quen cũ khó mà dứt được.

Thỉnh thoảng đọc những tờ báo trong nước người ta thấy rõ điều đó. Một học sinh viết thư cho nhà trường xin được nghỉ học vì tự xét thấy không thích đi học mà cũng thấy học khó quá, có cố học rồi cũng sẽ chẳng đi tới đâu, lại chỉ tạo trở ngại cho các bạn cùng lớp. Một phụ nữ viết một bức thư cho ủy ban nhân dân xin chứng nhận là thành phần nghèo để được trợ cấp. Một người viết bản tự khai tại đồn công an về những hành động không hợp pháp của mình. Một gia đình nhờ công an giúp chặn đứng những vụ trộm chó vì gia đình của ông vừa bị trộm mất con chó.

Toàn là những chuyện mà mức độ quan trọng không có được bao nhiêu, nhưng thói quen mà mấy chục năm nay họ được dậy để viết những lá thư như thế đã khiến họ ngồi xuống viết thư là phải viết ngay những chữ nghĩa đúng theo một khuôn mẫu không suy suyển.

Thói quen đó khiến lá thư nào họ viết cũng phải có những chữ Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam Ðộc Lập Tự Do Hạnh Phúc.

Không nói chuyện độc lập và tự do khi mà khắp nước đâu cũng thấy người Tàu, phố Tàu, hàng hóa của Tàu, công trình xây cất của Tàu, phim ảnh của Tàu, thái thú Tàu ra vào, chỉ thị, ra lệnh cho nhà nước, ngoài biển thì thuyền đánh cá của ngư dân bị phá, người Việt đánh cá trong hải phận Việt Nam bị bọn Tàu khốn nạn bắt giữ để đòi tiền chuộc. Ðộc lập và tự do ở đâu mà nói.

Nhưng chuyện học hành quá dốt, không học tiếp nổi, mất con chó, xin cái giấy chứng nhận nghèo, vi phạm luật pháp gây tội ác mà cũng phải lôi chuyện hạnh phúc ra nói thì kỳ quá.

nguoingheo banrauTrong trại giam tù nhân bị bắt viết bản tự khai sau những trận đòn thù cũng vẫn phải xác nhận không gian trại tù là không gian hạnh phúc, tự do. Nhà nghèo không cơm ăn áo mặc muốn có cái giấy cho nghèo luôn may ra khá hơn công dân Bangladesh, Congo, cũng phải nhận là đang sống trong một nước hạnh phúc.

Thấy mấy anh công an quá mất dạy chỉ biết làm tiền lẻ, không biết làm tiền lớn, lại không có bằng cử nhân luật rừng như thủ tướng Ba Ếch nên khiếu nại chơi thì cũng phải coi mình là công dân của một quốc gia hạnh phúc.

Tại sao sau bằng ấy năm sống trong cái nước khốn khổ khốn nạn ấy người ta vẫn cứ tiếp tục viết những hang chữ vô nghĩa lý ấy? Có thể vì thói quen cứ mở mồm ra là nhờ ơn bác và đảng, đặt bút xuống là phải viết Ðộc Lập Tự Do Hạnh Phúc nên ngồi viết cái đơn xin nghỉ học ở trong bếp, viết cái đơn cớ cảnh sát, công an vừa viết vừa chửi thề đù cha đéo mẹ các cậu Dũng, Duẩn, Phiêu, Minh...cũng vẫn viết cho đủ bằng ấy chữ ngớ ngẩn như vậy.

Hay cũng có thể là một hình thức mỉa mai, khôi hài đen để chửi cha nhà nước lên nên viết mới viết lách như thế?

Chứ người tử tế, con nhà có học, sống trong vòng lễ giáo ai lại viết lách như vậy bao giờ.

Ðộc lập gì cái xứ sở nô dịch ô nhục ấy. Tự do gì cái nhà tù khốn nạn ấy. Và hạnh phúc gì cái cuộc đời chó đẻ đó!