Home Đời Sống Gia Đình Thư gởi Mẹ

Thư gởi Mẹ PDF Print E-mail
Tác Giả: TRẦM THIÊN THU (Chuyển ngữ từ Beliefnet.com   
Chúa Nhật, 08 Tháng 5 Năm 2011 18:37

Mẹ kính yêu,

 

Làm sao một đứa con trai nói lời cảm ơn khi Mẹ đã mất hơn 20 năm rồi? Con thắc mắc vì con mới đang độ tuổi thanh xuân, giá mà Mẹ biết con rất muốn nói những lời cảm ơn Mẹ về những gì Mẹ đã dành cho con dù lời cảm ơn nghe cũ rích và sáo mòn.

Lớn lên con không nghĩ gì về sự thật là Mẹ chỉ có một tay và một chân, vì Mẹ làm mọi thứ có vẻ quá dễ dàng. Mất chân mất tay có vẻ bình thường đối với con. Hồi nhỏ, con nghĩ không gì khó khi Mẹ thắt dây giày. Con không có chút khái niệm mơ hồ nào về những cố gắng của Mẹ để Mẹ có kỹ năng đó.

Con cũng không nghĩ nhiều về Mẹ khi Mẹ 3 tuổi bị xe điện cán vào chân. Hoặc khoảnh khắc khủng khiếp đó, lúc tài xế cho xe lùi lại thì lại cán đứt tay Mẹ. Con không hiểu nỗi đau mà ông bà ngoại chịu đựng đến mức nào khi thấy con gái mình nằm trơ trọi tên giường bệnh viện.

Sau đó, rồi con mới hiểu những gì Mẹ đã vượt qua. Con bật khóc khi con nghe bà ngoại kể chuyện ông chú tập cho Mẹ bơi sau tai nạn 1 năm. Mẹ nôn nóng chờ đến lúc vào hồ bơi công cộng, sự hăng hái của Mẹ dâng cao thì nhiều người lớn đang tắm đều đổ dồn mắt nhìn Mẹ, còn trẻ con thì chỉ tay vào Mẹ. Mẹ xấu hổ khi ông chú bế Mẹ lên và nói với mọi người: “Hãy nhìn kỹ đi!”. Mẹ còn nhỏ nên không hiểu rằng ông chú đang cố gắng bảo vệ Mẹ. Một thời gian lâu sau Mẹ không dám đi đâu, dù chỉ ra mở cửa, nếu Mẹ không mang tay chân giả.

Con cũng không thể hiểu hết niềm vui mà người ta có khi được nhận phần thưởng dành cho người cụt chân tay. Hẳn là họ phải chiến đấu nhiều để vượt qua chính bản thân.

Dĩ nhiên chỉ là một đứa trẻ nên con không nói đến cô bé khiêu vũ chuyên nghiệp với các chị em khác trên sân khấu ở nhà hát Curran. Con không nhìn Mẹ như một nhạc sĩ thành công ở tuổi 16 và là thành viên ban nhạc giao hưởng San Francisco. Con cũng không nhìn Mẹ như một thiếu niên biết trượt tuyết trên những con đường đèo dốc ở San Francisco.

Cảm ơn Mẹ đã dạy con biết sống noi gương Mẹ. Mẹ dạy con rằng không có gì là không thể nếu con muốn và cố gắng. Lúc này con đang đọc những tình cảm của Mẹ khi con xem bài báo và tấm hình Mẹ chụp tại cuộc thi San Francisco Examiner. Báo đăng hình Mẹ chụp khi Mẹ 16 tuổi, tay phải Mẹ cầm kèn trumpet vừa tươi cười trước ống kính, bài báo trích dẫn lời Mẹ nói lúc đó. Con ghi nhớ lời Mẹ nói và thực hành trong cuộc sống, những lời đó con cũng truyền lại cho các con của con.

Hồi nhỏ, bản tính con bướng bỉnh. Có thể Mẹ không biết điều đó, nhưng bà ngoại luôn nói con chăm sóc Mẹ với lòng kính trọng. Ngoại kể rằng hồi nhỏ Mẹ mang chân giả đi trượt tuyết bị chảy máu chân nhưng Mẹ không kêu than, không sợ gì, không kêu đau khi ngoại chùi máu khô trên vết xước ở chân Mẹ. Rồi Mẹ lại tiếp tục trượt tuyết. Không gì có thể cản bước Mẹ!

Sinh nhật thứ 20 của Mẹ, lúc ngoại tặng Mẹ chiếc kèn trumpet đầu tiên, Mẹ không biết Mẹ sẽ truyền vào con trai Mẹ niềm đam mê âm nhạc và dương cầm. Mẹ luôn nói với con rằng nếu người lái xe không lùi xe lại thì hẳn là Mẹ không là người biết chơi dương cầm. Nhưng mãi tới lúc con là một thiếu niên thì Mẹ mới nói với con điều đó. Con đoán là Mẹ không muốn làm con ảnh hưởng. Nhưng khi con quyết định học đàn thì Mẹ không để con nản chí. Mẹ ngồi trên chiếc ghế gần con để sửa từng nhịp phách và câu nhạc cho con, nhiều lần Mẹ làm cho việc học đàn trở thành niềm vui, nhưng không được bỏ cuộc.

Đời Mẹ không bao giờ đầu hàng bất kỳ thứ gì và cũng không để con trai Mẹ bỏ cuộc. Mẹ nói với con rằng biết chơi dương cầm luôn là điều giúp con thư giãn khi gặp khó khăn trong đời. Con tin rằng tài năng có lợi cho cuộc sống. Chính dương cầm đã góp phần giúp con cưới được vợ con bây giờ. Vì vậy, Mẹ ơi, con xin cảm ơn Mẹ một lần nữa. Có thể Mẹ không nhận ra điều đó, nhưng khi những gì con cố gắng mà rất khó khăn thì con luôn nghĩ đến những khó khăn mà Mẹ đã biến thành chiến thắng trong đời Mẹ. Con thật ngu xuẩn khi than phiền về những khó khăn!

Khi con gia nhập Lực lượng Đặc nhiệm (Army Special Forces), việc huấn luyện nghiêm nhặt và khắt khe, nhiều lần con đã muốn bỏ cuộc. Nhưng lúc đó con lại nhớ đến tấm hình Mẹ chụp lúc Mẹ 16 tuổi, tay cầm kèn trumpet và trả lời phỏng vấn báo chí: “Không có gì là không thể nếu người ta muốn và cố gắng hết mình”.

Mẹ ơi, con vững niềm hy vọng, lúc Chúa cho Mẹ con còn sống bên nhau, Mẹ nhận biết Mẹ có ý nghĩa đối với con thế nào, con vô cùng biết ơn Mẹ về những gì Mẹ dạy bảo con, và con yêu Mẹ biết bao vì Mẹ là Mẹ của con.

Con cảm ơn Mẹ chân thành từ đáy lòng con.

Con trai của Mẹ,

Thomas

TRẦM THIÊN THU (Chuyển ngữ từ Beliefnet.com)