main billboard

Nhân việc chính quyền liên bang Mỹ đang đưa ra ánh sáng những trường hợp công dân Mỹ gốc Việt gian lận tiền thuế, khai gian để hưởng lợi an sinh xã hội, tôi cũng có ba câu chuyện để chia sẻ, để… góp buồn.

Nhân việc chính quyền liên bang Mỹ đang đưa ra ánh sáng những trường hợp công dân Mỹ gốc Việt gian lận tiền thuế, khai gian để hưởng lợi an sinh xã hội, tôi cũng có ba câu chuyện để chia sẻ, để… góp buồn.

Chuyện thứ nhất: Nhóm vượt biên của chúng tôi đi theo lộ trình của ban tổ chức dẫn đường, lên xe tại Sài Gòn vượt qua biên giới Kampuchia nửa đêm, đến Phnom Penh nghỉ ngơi vài ngày, rồi bắt xe đến thành phố biển Kongpongcham. Ðoạn đường này, chúng tôi bị bắt giam hai lần, sau đó ban tổ chức chuộc ra và đưa xuống tàu ra biển, trực chỉ Thailand. Khi cả nhóm bị mắc cạn trên bãi đá ong sát bờ biển Thái lúc màn đêm dần xuống, lạnh run, hoảng hốt đốt áo quần giầy dép để kêu cứu, một chú kia đã chửi đổng chủ tàu tổ chức (đang ở Việt Nam) và tuyên bố sẽ không trả sáu cây vàng tiền vượt biên (chú ấy đi với thằng con trai). Cái này lạ à nhe! Nếu đêm đó thuỷ triều dâng lên, nhấn chìm cả đám xuống đáy biển chầu Diêm Vương thì không ai phải trả tiền cho chủ tàu, nhưng khi vào được bờ, đến trại tỵ nạn thì phải trả cho người ta chớ.

Trước khi đi, đã thoả thuận sòng phẳng, còn chuyện bị bắt ở Kampuchia, chuyến hải hành gặp mưa bão, thừa chết thiếu sống là chuyện ngoài ý muốn, nào phải lỗi của chủ tàu? Nay đã vào trại, không bị hải tặc cướp bóc hãm hiếp, thì hà cớ gì đòi quịt tiền người ta?

mh choi vay choiVài tháng sau khi đến trại, tôi hỏi chú ấy, vẫn câu hỏi cũ là trả tiền chưa, chú ấy gân cổ lên: “Dĩ nhiên là…chưa! Vì bây giờ phải đợi thanh lọc xem đậu rớt ra sao. Nếu đậu, qua được Mỹ tôi sẽ trả, còn nếu rớt, hồi hương về Việt Nam thì thôi”. Ủa, trại tỵ nạn đóng cửa là chuyện của Cao Uỷ, thanh lọc là việc của Bộ Nội Vụ Thailand, họ đâu có “bà con” gì với chủ tàu, mà kiếm cớ không trả tiền?!

Cứ đà này, tôi dám ngờ rằng, nếu chú ấy có đậu thanh lọc, qua Mỹ, sẽ còn nhiều lý do lý trấu để chạy nợ, nào là mới qua chưa ổn định, rồi chờ có việc làm, sau đó phải mua nhà mua xe, chờ con cái học xong, dựng vợ gả chồng êm xuôi…Nói theo ngôn ngữ bình dân bàn nhậu hay quán trà đá vỉa hè, thì chú này “chơi cha thiên hạ”. Khi mượn nợ thì năn nỉ ỉ ôi, xong việc rồi phải trả nợ thì xót xa, đứt từng khúc ruột. Chơi vậy, chơi với ai?!

Chuyện thứ hai: Những người từ trại tỵ nạn, khi qua định cư nước thứ ba, được chính phủ cho vay tiền vé máy bay, sau này trả lại. Họ cũng biết chúng ta mới qua còn nhiều khó khăn, nên mỗi tháng gửi thơ đòi nợ rất lịch sự, có thể trả mức thấp nhất là mười đô, hoặc nhiều nhất là năm mươi đô, từ từ mà trả, vài năm cũng xong. Vậy mà có một vài người đi chung chuyến bay với tôi từ trại Thailand qua Canada, hớn hở khoe “thành tích” tuyệt chiêu rằng, mỗi tháng nhận thư đòi nợ là họ xé bỏ vào thùng rác, không quan tâm.

Sao vậy, tôi thắc mắc, họ đáp tỉnh bơ, chính phủ Canada đã bảo lãnh mình qua đây theo diện nhân đạo, trợ cấp hai năm cho mọi chi phí ăn ở, sinh hoạt, mà có cái vé máy bay cũng đòi, nên tui hổng trả (Ngon dữ hen!). Luật của nước người ta như thế, xin đừng “tự diễn biến” rồi tự quyết định… xù nợ. Bộ kiếp trước Canada mắc nợ mấy người, nên giờ phải rước mấy người qua, cho trợ cấp, bao luôn mọi thứ từ A đến Z hay sao ? Thấy người ta nhân đạo rồi làm tới, thử hỏi nếu còn ở với cộng sản Việt Nam thì có dám không, hay lại líu ríu xếp hàng để nộp tiền cho họ?

Một thời gian sau tôi nghe tin, khi mấy người đó xin giấy tờ qua Mỹ chơi, đã bị phía Canada từ chối vì hồ sơ Sở Thuế còn ghi rõ: Nợ tiền vé máy bay chính phủ, “quên” thanh toán!

Chơi vậy, chơi với ai?!

Chuyện thứ ba: Gặp lại chị bạn cũ qua phone, hỏi thăm chị ấy về hai đứa con gái đang tuổi cập kê và tiêu chuẩn chọn rể, chị hăng hái phát biểu:

– Chị dặn chúng nó rồi, ưu tiên một là quen người Việt Nam vì cùng màu da, ngôn ngữ, văn hoá; tiếp theo là các dân Châu Á, ví dụ như Nhật Bản, Hàn Quốc, Thailand, Tàu Singapore, Tàu Hongkong, chứ đừng Tàu Cộng nhe. Tụi Ấn Ðộ tuy hôi mùi cà ri nhưng được cái thông minh, ham học, và dứt khoát phải tránh xa tụi Philippines vừa dơ vừa đểu. Còn nếu không chọn được ai trong đám Châu Á thì phải quen tụi da trắng văn minh lịch sự, đừng có dại mà dẫn mấy thằng da đen mọi rợ về là tao nhảy lầu à …

Chị nói một mạch nên tôi không kịp cản lại để nêu vài thắc mắc, ví dụ như, chị dựa vào đâu mà nói dân Philippines “dơ và đểu”, dơ chỗ nào, đểu chỗ nào? Chị nói da trắng văn minh lịch sự hở, tôi có thể kể tên mấy thằng lôm côm không ra gì cho chị coi, và chưa kể cái tư tưởng sặc mùi kỳ thị của chị khi phân biệt da trắng, da đen này kia…

Lần sau nếu có dịp nói chuyện nữa, chắc chắn tôi sẽ hỏi chị:

– Chị nè, nếu con gái chị quen với một anh chàng da trắng văn minh lịch sự đúng ý của chị, nhưng ví dụ như, (ví dụ thôi nhe), nếu đó là một gia đình cũng có máu kỳ thị, chị nghĩ sao nếu họ dặn con trai họ: Con nên tìm quen cô gái da trắng vì cùng màu da, văn hoá, phong tục tập quán, và nhớ tránh xa đám dân Châu Á, nhất là Việt Nam vì những lý do sau đây: Có những cặp vợ chồng sẵn sàng ly dị giả để ăn tiền “single mom”, những người làm tiền mặt trốn thuế để hưởng trợ cấp “low income”, những người ăn welfare nhưng mặc toàn đồ hiệu, mang giỏ xách LV, những người nghề nghiệp không ổn định mà chạy xe Lexus, ở nhà đẹp nhà to, những người đeo đầy hột xoàn nhưng vào chợ thì lục tung các thùng xoài các bịch nho để lấy những trái ngon nhất, mặc kệ những người xung quanh?!

Vậy nghen chị, dân tộc nào, sắc dân nào cũng có đủ loại người, chớ vội vàng vơ đũa cả nắm, và cũng đừng tập tành thái độ kỳ thị, coi thường người khác.

Chơi vậy, chơi với ai?!

                                                                                                         KL
                                                                                                         Edmonton