main billboard

Shoko là một cô gái trẻ đẹp. Tuy nói là trẻ, nhưng không có vẻ phơi phới như cây cối vào đầu mùa hạ...

tinh yeu co dien
"Kofu na Ai" của Hoshi Shinichi - Quỳnh Chi dịch

Shoko là một cô gái trẻ đẹp. Tuy nói là trẻ, nhưng không có vẻ phơi phới như cây cối vào đầu mùa hạ. Nếu cầu vồng có thể hiện ra dưới ánh trăng, thì có thể nói là Shoko giống như thế. Một vẻ đẹp thanh tao và trong sáng.

Lần đầu tiên tôi gặp Shoko là vào khoảng cuối mùa hè, trong chuyến xe điện trên đường từ nơi nghỉ mát trở về. Tôi tới chỗ ngồi theo số ghi trên vé tàu, thì người ngồi ghế bên cạnh là Shoko. Tôi bèn đánh tiếng làm quen.


-Cô xuống ga nào?


-Tôi đang đi về nhà ạ.


-Cô đi nghỉ hè có vui không?


-Dạ.


Shoko dè dặt đáp.


Nếu tôi ăn mặc tuềnh toàng, chắc hẳn là Shoko đã ngần ngại không đáp lời. Nhưng tôi đã mặc thật chỉnh tề. Chỉ cần cô chịu bắt chuyện, tôi tự tin là mọi việc sẽ xuôn sẻ.

Tôi cho biết mình là diễn viên. Sự thật là như vậy, khi tôi đưa danh thiếp ra, cô nhìn vào danh thiếp, rồi nghiêng đầu, như có ý rằng đó là một cái tên đã gặp ở đâu đấy nhưng không nhớ ra được. Thật sự thì tôi là một diễn viên tầm cỡ cũng chỉ như thế thôi.


Shoko có vẻ không rành về kịch nghệ. Nghe tôi ra sức giải thích về cách diễn kịch, Shoko tỏ vẻ thích thú, mắt sáng lên như thể lần đầu tiên được dòm vào một thế giới khác lạ. Tôi lại nói về bài thơ mà mình thích. Rồi tôi đổi đề tài, quay sang kể chuyện trào phúng thật ý nhị, thì cô cười ra chiều thích thú. Nụ cười đẹp hồn nhiên.


Xen giữa câu chuyện của tôi, Shoko đã nói về cha mình. Cô kể rằng đó là một ông giám đốc công ty, ra đường là người rất khó tính, nhưng về nhà thì rất hiền. Cô còn cho biết thêm rằng chỉ có hai cha con với nhau ở trong một căn nhà lớn và yên tĩnh.


Khi đến gần nhà ga sẽ xuống xe, tôi ngỏ lời cảm ơn và nói:


-Nhờ có cô mà chuyến xe hôm nay cũng đỡ buồn tẻ, thật là vui. Để tôi tặng cô vé vào xem buổi diễn kịch mùa thu năm nay nhé. Lần này tôi cũng có đóng một vai. Nếu có thì giờ, xin mời cô và ông cùng đến xem.


Tôi đưa tặng hai vé vào cửa. Cô đáp là nếu cha cô cho phép. Câu nói cho thấy cô là con nhà gia giáo.


Đến ngày trình diễn, từ trên sân khấu tôi nhìn xuống phía khán giả. Có bóng Shoko trên ghế khán giả, nhưng ghế bên cạnh thì bỏ trống. Vậy là cha cô đã cho phép, nhưng tự mình thì không đi cùng với con gái. Và hình như Shoko cũng không có người bạn nào có thể rủ cùng đi. Có lẽ là không muốn rủ cũng không chừng. Tôi nghĩ bụng, như thế lại càng hay.


Diễn xong, tôi mời Shoko đi ăn nhẹ, và rồi lại nói chuyện về toàn những đề tài tao nhã. Như nghệ thuật, thơ, hay là về dải Ngân Hà xa xôi. Tôi còn kể truyện thần thoại nhi đồng đã học thuộc lòng. Shoko nghe mà đôi mắt như đang mơ màng. Tôi lựa lúc chấm dứt câu chuyện, lái xe đưa cô về tận nhà, hẹn ngày gặp lại, rồi chia tay.

Tôi và Shoko bắt đầu quen nhau như thế, rồi sau đó đã gặp nhau nhiều lần. Những ngày không gặp nhau, tôi một mình đọc sách. Là vì phải bổ sung thêm những đề tài thích hợp để nói chuyện với Shoko. Thế mà có khi vẫn không đủ, hết mất đề tài để nói chuyện. Những lúc như thế, không còn cách nào nên tôi bèn làm một vài trò ảo thuật đơn giản cho Shoko xem. Là vì trước đây đã có lúc tôi mê trò này như một sở thích.


Tôi nói chuyện gì, hay làm trò ảo thuật nào, Shoko cũng hồn nhiên chăm chú theo dõi. Và chính tôi cũng cảm thấy được là sự kính trọng đang lần hồi chuyển sang thành tình yêu.


Một buổi tối, khi đang đi dạo trong công viên cạnh một bến tàu, Shoko nhiều lần ấp úng, xong cuối cùng đã thì thầm bảo tôi:


-Em yêu anh đấy ạ.


-Anh cũng thế.


-Em muốn mình kết hôn.


Nàng đột ngột nói. Để nói được chỉ có thế thôi, trong lòng hẳn là cũng đã phải hết sức cố gắng biết là ngần nào. Giọng nàng nghe như đang run rẩy mãnh liệt. Khuôn mặt đẹp trông thật căng thẳng.


-Anh cũng thế mà.


Nghe tôi đáp, nét mặt Shoko trông rạng rỡ, thật là sung sướng.


-Anh nói thật đấy chứ.


-Thật chứ. Nhưng, chỉ có điều là..


Tôi tỏ ra ngần ngừ, thì Shoko nhìn tôi đăm đăm ra chiều lo lắng.


-Có vấn đề gì trở ngại ư ..


-Không biết có đáng gọi là trở ngại hay không, đó là chuyện cha mẹ anh ở quê nhà. Tuy là ông bà cũng hiểu con cái, cũng chính nhờ vậy mà mới chấp nhận cho anh trở thành diễn viên. Tuy vậy, ông bà vốn là người quan niệm theo kiểu cổ, nên đã bắt anh phải hứa một điều, và anh cũng đã trót hứa như vậy với cha mẹ mất rồi...


-Mà điều gì cơ chứ?


-Ông bà bảo không được kết hôn lén lút theo kiểu bỏ nhà theo nhau, mà phải được nhà bên kia chấp thuận, chúc lành cho cơ. Gia đình theo kiểu xưa ở nhà quê ấy mà, nên nói những điều nghe cổ lỗ sĩ, kỳ cục lắm nhỉ.


Mới nghe tôi nói được nửa chừng, nét mặt Shoko trông đã hớn hở hẳn ra.


-Không kỳ cục đâu ạ. Chuyện như thế thì cứ theo kiểu cổ lại hay là đằng khác. Em lại tưởng là chuyện gì khó khăn hơn ấy chứ. Không sao đâu ạ. Cha em cũng tán thành cho mà xem. Em muốn điều gì, chắc chắn là cha cũng chiều ý mà…


Không biết có phải vì sự an tâm và cảm giác hạnh phúc khiến Shoko mơ màng, nàng dựa vào người tôi. Tôi bèn đỡ lấy người nàng và ôm nàng vào lòng. Thân thể của nàng như một tác phẩm bằng pha lê, tuồng như sẽ tan vỡ nếu bị ghì chặt.

Lần gặp nhau sau đó, nét mặt Shoko hốc hác, trông khác hẳn, đến không nhận ra được. Tôi hỏi, thì nàng thở dài bảo:


-Em nói với cha thì cha bảo không được..


-Em hãy kể rõ hơn nào..


-Em đã nói cho cha biết là em thật lòng yêu anh như thế nào. Thế nhưng không được cha chấp thuận. Cha bảo là không bằng lòng cho kết hôn với người làm nghề như là diễn viên. Cho đến nay những chuyện khác cha đều hiểu cho em, thế mà..


Shoko khóc, bảo sẽ bỏ nhà ra đi ngay để sống chung với nhau. Tôi bảo không được, vì như thế là nông nổi. Sau khi nói chuyện hồi lâu, chúng tôi đi đến kết luận là cả hai sẽ cùng tới xin với cha Shoko.


Cha nàng nhìn tôi nét mặt cau có ra chiều nghiêm khắc, bảo:


-Tôi đã hiểu rồi. Không còn gì để phải bàn bạc cả. Cậu hãy về ngay đi.


Giọng nói dứt khoát không còn bám víu vào đâu được. Tôi cãi lại. Diễn viên thì có gì mà không được. Những người trong ngành kịch nghệ đều nhìn nhận rằng tôi có triển vọng tương lai. Cho đến nay tôi cũng không có tai tiếng gì. Gia đình của tôi ở quê nhà cũng tử tế đàng hoàng.


Thế nhưng, dù nói gì thì cũng như thể là không lọt tai ông, nét mặt của người cha vẫn không đổi. Tôi bèn cáo từ.

Sau đó, tôi và Shoko đã nhiều lần gặp nhau. Shoko bị giằng co giữa tôi và cha nàng, càng ngày càng buồn rầu, trông thật khổ não. Tính nết của nàng vốn không phải là hễ cùng quẫn thì sinh ra liều lĩnh, mà là chịu suy nghĩ chín chắn, cố tìm cách nào có thể giải quyết được. Thế nhưng vẫn không có cách nào cả.


Không biết có phải vì cứ mỗi lần xin với cha thì lại bị bác bỏ, nên Shoko ngày càng tiều tụy, trông đến thật đau lòng. Nàng cứ buồn khổ mãi, nghị lực như cũng tiêu hao dần.


-Em muốn chết đi thôi.


Giọng nói thật quả quyết, như thể đã nghĩ đến cùng đường rồi, nàng bảo nếu không được ở cùng nhau thì cũng chẳng còn thiết sống nữa.


-Em mà chết đi thì anh cũng đâu có sống được.


Tôi nói thế. Tôi cứ tưởng rằng nàng sẽ nói“Anh không việc gì phải chết cả”, thế nhưng nàng không nói vậy. Lòng dạ đàn bà có lẽ là như thế. Nét mặt Shoko trông có vẻ tươi hẳn lên.


-Anh nói thật chứ?


-Thật chứ. Mình cùng chết nhé.


Thế là từ đó, hễ gặp nhau là toàn nói chuyện chết. Cứ nghĩ sẽ cùng chết với tôi, Shoko có vẻ như vui hẳn lên, cử chỉ dáng điệu cũng linh hoạt hơn.Nàng không ngớt nói ra miệng rằng chết như thế là một điều mới tuyệt diệu, đẹp đẽ, hạnh phúc dường nào.


Chúng tôi nói chuyện với nhau mãi rồi cuối cùng đã bàn tới địa điểm để chết. Tôi nói là nên ở gần biển, nhưng nàng bảo là nên ở trên cao nguyên có hồ nước hơn, và tôi đã tán thành điều đó. Thế rồi chúng tôi đã lên đường.

Đó là một khách sạn có cảnh sắc đẹp đẽ. Từ cửa sổ phòng khách sạn nhìn ra trông thấy nào là hồ nước, nào là rừng cây, những đám mây xa xa, toàn là những cái thật thanh thoát.


Tôi định hoãn lại một ngày, nhưng Shoko bảo nên thực hiện ngay. Thế rồi nàng lấy từ trong túi xách ra chiếc lọ có đựng thuốc. Trông nàng có vẻ rất sung sướng, vì tin rằng trong chiếc lọ ấy có chứa đựng một sức mạnh đủ để gắn bó hai chúng tôi với nhau.


Shoko lấy những viên thuốc từ trong lọ ra, để lên lòng bàn tay. Nàng lại đổ một nửa còn lại lên lòng bàn tay tôi. Không chút ngần ngại, nàng cho hết thuốc vào miệng, nhắm mắt lại rồi uống nước trong cốc.


Trong lúc đó, tôi cho thuốc vào túi, chỉ uống nước thôi. Vì tôi đã tập đi tập lại không biết bao nhiêu lần điều này, nên cũng làm được xuôn sẻ. Mà cho dù có đôi chút nào không xuôn sẻ, nhưng nàng đã hết lòng tin tưởng tôi, nên có lẽ cũng không ngờ vực gì đâu.


Shoko chậm rãi mở mắt, nhìn thẳng vào tôi. Mắt nàng tuyệt đẹp. Đôi mắt trong trẻo, đẹp đẽ, tràn đầy hạnh phúc. Tôi không thể nào nhìn thẳng vào nàng, nhưng đã cố đem hết sức ra mà nhìn lại. Thời gian trôi qua rất lâu.


-Em buồn ngủ rồi.


Nàng nói. Đầu óc tôi thì tỉnh táo, nhưng tôi cũng nói giống như nàng:


-Anh cũng thế.


-Thế này là mình cùng đi tới Thiên Đường với nhau nhỉ.


-Phải rồi. Sắp đến lúc đó rồi. Và rồi mình sẽ không bao giờ phải xa nhau…


-Tuyệt vời quá! Đã có lúc em oán trách cha, nhưng bây giờ em không còn oán hờn gì nữa. Vì bây giờ em đã được hạnh phúc như thế này mà lại..


Có lẽ vì đã ngấm thuốc, giọng nói của nàng chỉ còn nghe thoang thoảng, mắt nàng đã nhắm nghiền lại.


-….Anh hãy ôm em thật chặt nhé.


Tôi khẽ ôm lấy người nàng. Chẳng mấy chốc hơi thở của nàng thoi thóp dần. Và rồi không bao giờ còn lập lại nữa. Thân thể nàng từng chút một lạnh dần.


Tôi vẫn ôm lấy nàng. Tâm hồn trong tấm thân này vẫn không ngớt yêu tôi. Cho đến giây phút cuối cùng, trong trí tưởng này vẫn không ngớt vẽ ra chuyến đi cùng tôi tới Thiên Đường. Cứ nghĩ thế, mà tôi không muốn rời nàng ra. Khuôn mặt của Shoko vẫn mãi tuyệt đẹp và tràn đầy hạnh phúc.

Thế nhưng tôi chợt nhận ra điều mình phải làm, bèn lấy thuốc trong túi ra cho lại vào lọ, rồi nhẩy bổ ra cửa, cất tiếng kêu to lên. Tôi nói với người nhân viên khách sạn vừa chạy tới rằng, hình như nàng đã uống thuốc chỉ trong khoảnh khắc tôi đi ra ngoài. Khắp khách sạn xôn sao cả lên vì tin đồn lan ra.


Tôi bị cảnh sát điều tra, nhưng chẳng bao lâu đã được cho về. Vì không có lý do gì để tôi phải giết Shoko, và giết nàng tôi cũng không thể có lợi lộc gì.

Tôi trở về căn hộ trong chung cư, ở lì trong phòng, uống rượu. Tôi không còn muốn làm gì nữa cả.


Ngoài cửa có động tĩnh của người khách đến tìm tôi. Tôi không buồn đáp lại thì khách tự tiện bước vào. Nhìn lại thì hóa ra đó là cha của Shoko. Vẻ mặt nặng trĩu, ông nói như rặn ra từng tiếng.


-Xin cậu hiểu cho tâm trạng của tôi.


Tôi chỉ gật đầu mà không đáp lại một lời nào.


Sau một lúc im lặng, lần này đến lượt tôi nói.


-Xin ông cũng hiểu cho tâm trạng của tôi.


Bây giờ đến lượt người kia cũng yên lặng gật đầu. Thế rồi ông ta lại buột miệng nói:


-Cậu có cho rằng tôi là một người cha tàn nhẫn không?


Tôi lắc đầu, rồi lập lại cùng câu nói ấy.


-Tôi có phải là một tên đàn ông tàn nhẫn không?


Người kia lắc đầu thật mạnh. Rồi ông ta lấy từ trong túi ra một chiếc phong bì và đưa cho tôi.


-Như thế này là tốt rồi. Đây là số tiền tôi đã hứa với cậu. Có lẽ là còn hơi ít…


Tôi có cảm tưởng như là mình đã làm đến như thế, lẽ ra còn phải nhận nhiều, nhiều, nhiều hơn nữa kia. Thế nhưng, đó là một chuyện ngoài giới hạn, không biết bao nhiêu là đủ. Nên tôi chỉ nói cảm ơn thật giản dị thôi.


-Cảm ơn ông.


-Người nói cảm ơn là tôi mới phải, cậu ạ. Khi nghe bác sĩ khám nghiệm rồi nói về bệnh tình của Shoko, tôi đã không thể nào tin được. Bệnh đã nặng đến mức không thể nào chữa trị được, mạng sống chẳng còn được bao lâu, thật là…Thế nhưng đó là một sự thật không làm sao cứu vãn được nữa rồi. Tôi buồn khổ quá, và cuối cùng đã nghĩ đến chuyện dành cho đứa con gái yêu quý nhất đời một món quà tuyệt vời nhất. Tôi muốn tặng cho con gái một cái chết tràn đầy hạnh phúc, không chút kinh hãi, một cái chết vui vẻ, đẹp đẽ…


-Vâng, Shoko đã chết mà không hề oán trách ông, hạnh phúc và thanh thản.


Tôi chỉ nói được có thế. Mà đúng như thế thật.


-Tất cả đều là nhờ cậu. Tôi không biết phải nói sao để cảm ơn cậu.


-Dạ không đâu, tôi chỉ làm theo điều mà ông đã nghĩ. Nếu không có tình thương sâu xa thì không thể nào nghĩ ra được như thế.


Tôi chỉ nói thế rồi lặng im. Tôi không còn lời nào nên nói để nói với người cha này. Có lẽ ông cũng không còn lời nào nên nói để nói với tôi. Tuy thế, ông đã cố nói như thể là lẩm bẩm một mình rằng:


-Không có ai chết mà được hạnh phúc như Shoko, có lẽ trên đời này hiếm có ai đã được như thế…


Rồi ông cố hết sức toan nở nụ cười, nhưng làm sao mà cười được cơ chứ. Tôi cũng thế. Khắp người tôi như có những đợt sóng nước mắt tới tấp vỗ vào. Thế nhưng mắt tôi không rơi ra được giọt lệ nào. Mà có lẽ ông ta cũng thế.