Em bé lên sáu tuổi Lủi thủi tìm miếng ăn Bố: cường hào nợ máu Đã trả trước nông dân Mẹ bỏ con lay lất Đi tuột vào trong Nam Từ khi lọt lòng mẹ Ăn sữa, ngủ giường êm Áo hoa lót áo mềm Nào biết mình sung sướng Ngọn sóng đang trào lên Ai nghĩ thân bèo bọt Nhưng người với con người Vẫn sẵn lòng thương xót Có cụ già đói khổ Lập cập đi mò cua : Bố mẹ nó không còn Bỗng thương tình côi cút Cụ nhường cho miếng cơm Chân tay như cái que Bụng phình lại ngẳng cổ Mắt tròn đỏ hoe hoe Đứng nhìn đời bỡ ngỡ : - “Lạy bà xin bát cháo Cháu miếng cơm, thầy ơi!” Có một chị cán bộ Đang phát động thôn ngoài Chợt nhìn ra phía ngõ Nghe tiếng kêu lạc loài Chị rùng mình nhớ lại Năm đói kém từ lâu Chỉ mới năm tuổi đầu Liếm lá khoai giữa chợ Chạy vùng ra phía ngõ Dắt em bé vào nhà Nắm cơm dành chiều qua Bẻ cho em một nửa Chị bần cố nông cốt cán Ứa nước mắt quay đi : - "Nó là con địa chủ Bé bỏng đã biết gì Hôm em cho bát cháo Chịu ba ngày hỏi truy “ Chị đội bỗng lùi lại Nhìn đứa bé mồ côi Cố tìm vết thù địch Chỉ thấy một con người Em bé đã ăn no Nằm lăn ra đất ngủ Chị nghĩ : “Sau lấy chồng Sinh con bồng bụ sữa” Chị phải đình công tác Vì câu chuyện trên kia Buồng tối lạnh đêm khuya Thắp đèn lên kiểm thảo Do cái lưỡi không xương Nên nhiều đường lắt léo Do con mắt bé tẻo Chẳng nhìn xa chân trời Do bộ óc chây lười Chỉ một màu sắt rỉ Đã lâu nằm ngủ kỹ Trên trang sách im lìm Do mấy con người máy Đầy gân thiếu trái tim Nào “liên quan phản động” “Mất cảnh giác lập trường” Mấy đêm khóc ròng rã Ngọn đèn soi tù mù Lòng vặn hỏi câu hỏi : “Sao thương con kẻ thù? Giá ghét đươ.c đứa bé Lòng thảnh thơi bao nhiêu!” Hoàng Cầm |