VIỆT NAM: Vùng trời đau thương và uất hận |
Tác Giả: Hương Sài-Gòn |
Thứ Hai, 12 Tháng 7 Năm 2010 08:34 |
Em trót sinh ra sau ngày "giải phóng" Và lớn lên khi đất nước "thanh bình" Nhưng cuộc đời sao vất vả điêu linh Mẹ buôn gánh bán bưng nuôi con dại Em đi học, qua đồng khô cỏ cháy Trời quê hương bàng bạc áng mây buồn Đường chiều về leo lét ánh tà buông: - "Con đói quá, mẹ ơi trời sắp tối !" Sáng đi học bụng em còn thấy đói Cô dạy em phải yêu kính "bác" Hồ Em hỏi : - " 'bác' là ai vậy, hở Cô ?" Cô bảo:-"Nhờ 'bác', đảng ta 'CHIẾN THẮNG ' !" Em không hiểu, nhưng cúi đầu im lặng Mà trong lòng thắc mắc mãi không thôi "CHIẾN THẮNG" gì ? Sao khổ qúa đời tôi, Nhà, họ lấy, phải đi vùng kinh tế! Ba mươi năm, lớn lên đời vẫn thế : Trời quê hương còn đó áng mây buồn Vẫn từng ngày, vẫn kiếp sống đau thương Em thay mẹ : Đời bán bưng buôn gánh ! Em tự hỏi nếu đảng không "CHIẾN THẮNG" Nước Việt Nam có chậm tiến thế nầy ? Người dân hiền đâu ngậm đắng nuốt cay Bị "xuất khẩu" sang xứ người lao dịch ! Em thầm hỏi : "Ai đây là kẻ địch?" "Mỹ, Ngụy", "bác" Hồ, hay cộng đảng ta ? "Ngụy" bây giờ là "khúc ruột phương xa" Mỹ là thầy, là ân nhân kinh tế ! Nước Việt thụt lùi bao thế hệ Từ môi sinh cho đến đạo làm người: Chính phủ chỉ là một lũ đười ươi Bọn ích kỷ, phường buôn dân bán nước! Xã hội xuống dốc nhanh không tưởng được Quan bạo tàn, tham nhũng đến vô lương Chuyên hối lộ, cướp nhà, chiếm hết ruộng nương Dân thấp cổ kêu trời cao chẳng thấu ! Đảng của "bác" biến nước ta lạc hậu Dân Việt Nam nghèo nhất cõi năm châu Những huy hoàng ngày cũ nay còn đâu Phụ nữ Việt bán thân ngoài muôn dặm ! Ôi tổ quốc, ôi quê hương nhung gấm Hỡi địa linh, nhân kiệt hãy vùng lên ! Giành TỰ DO, DÂN CHỦ với NHÂN QUYỀN Quyết đập đổ NỘI THÙ: phường cộng sản Hết cộng nô, trời Việt Nam lại sáng Đàn con Hồng cháu Lạc đứng cao lên Xây đấp non sông, bờ cõi vững bền Đó là lúc toàn dân ta CHIẾN THẮNG ! |