Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu? |
Tác Giả: Khôi An |
Chúa Nhật, 10 Tháng 1 Năm 2010 07:22 |
- Nghĩ gì nữa, kỳ này là hãng mình cũng làm cái chuyện outsourcing jobs tức là chuyển việc ra nước ngoài rồi. Đến Hoa Kỳ năm 1984, Khôi An hiện là dân Bắc California. Nghề nghiệp: kỹ sư điện tử tại công ty Intel. Bài của cô kể về công việc hãng xưởng vùng Thung Lũng Điện Tử thời kinh tế suy thoái. "Vô lý! Thật là vô lý!" Duy vừa lẩm bẩm vừa bấm nút đóng phăng cái email của ông John. Anh ngồi cau mày suy nghĩ trong giây lát, rồi như không tin vào điều vừa đọc, Duy lại mở lá thư ra xem. Chào mọi người, Hãng chúng ta mới khánh thành một trung tâm nghiên cứu ở thành phố Bangalore, Ấn Độ. Trung tâm này tên là Bangalore Design Center, gọi tắt là BDC. Bắt đầu từ tháng 2 năm 2010, công việc quy hoạch mạch điện (circuit layout) của sản phẩm Beta sẽ chuyển sang BDC. Nhóm chúng ta ở San Jose sẽ hoàn tất phần việc đã định cho tới cuối 2009. Sau đó chúng ta sẽ giúp huấn luyện nhân viên mới và chuyển công việc sang BDC. Tôi đang làm việc với ban quản trị cao cấp để sắp xếp công việc khác cho nhóm ở San Jose; chi tiết sẽ được thông báo sau. Trong buổi họp nhóm vào thứ Tư sắp tới, tôi sẽ trình bày thêm về những điều vưà nêu trên và sẽ cố gắng trả lời thoả đáng các thắc mắc của mọi người. Tôi tin rằng trung tâm BDC sẽ đóng góp vào sự phát triển cuả hãng chúng ta. Chúng ta hãy cùng chào đón các đồng nghiệp mới và cùng làm việc với họ để đạt kết quả tốt đẹp. Đọc đi, đọc lại, càng đọc càng thấy nóng ruột, Duy đứng dậy đi tìm người để chia nỗi bực dọc.,. Ở hai tầng lầu trên, ông Thanh cũng vừa đọc xong lá thư lần thứ hai. Cha chả, kỳ này mệt rồi đây... Hãng ông làm có chi nhánh ở nước ngoài từ lâu, nhưng từ trước đến giờ chỉ là nhà máy hoặc những phân xưởng lắp ráp (assembly house). Lần này hãng mở trung tâm nghiên cứu ở Ấn Độ, nghĩa là các công việc kỹ thuật phức tạp cũng đang chạy ra nước ngoài... Xuất thân từ Đại học Chính Trị Kinh Doanh Đà Lạt, ông Thanh rất thích nghiên cứu về kinh tế, xã hội. Hồi mới sang Mỹ, ông đã mơ lấy bằng về tài chính rồi đi làm trong ngành ngoại thương. Nhưng lúc đó vì phải lo cho vợ con và đại gia đình còn kẹt lại ở Việt Nam, ông đã chọn học ngành quy hoạch mạch điện (circuit layout) chỉ cần có hai năm mà mức lương khá cao. Ngành này có thể so sánh với việc chuyển hình ảnh cuả một căn nhà từ những lời diễn tả cuả kiến trúc sư sang thành bản vẽ cho đội xây dựng làm nhà. Chỉ khác là ông chuyển những lời viết bằng ngôn ngữ kỹ thuật của các kỹ sư thành bản vẽ tí hon của một sản phẩm điện tử. Sản phẩm nào cũng phải qua sự nắn nót quy họach cuả những chuyên viên layout; sản phẩm càng phức tạp, càng thu nhỏ thì vai trò cuả ngươì layout càng quan trọng. Bởi thế mà những chuyên viên layout có một thời được quý như vàng. Vào những năm 80, thời vàng son cuả ngành điện tử, các học viên giỏi chưa ra trường đã có bạn bè ngấp nghé muốn đem vào hãng của họ. Với những sản phẩm đang được mong đợi, mọi người làm việc tơi tả ngày đêm, làm suốt cả cuối tuần, nhưng bù lại lương phụ trội (overtime) chất chồng, gấp hai vào cuối tuần, gấp ba, bốn vào ngày lễ. Thời đó, một người layout giỏi lãnh lương ngang ngửa hay nhiều hơn cả kỹ sư cao cấp là chuyện bình thường. Tuy kỹ thuật không phải là sở thích hàng đầu, nhưng với óc cầu tiến và sự tận tâm, cố gắng, ông Thanh đã trở thành một trong những tay nghề có hạng trong hãng. Thật ra, còn một lý do khác cho sự thành công mà chỉ mình ông Thanh biết, đó là lòng yêu mến đồng hương và đất nước Việt Nam. Đối với ông, khi ngươì ta nhắc tới thành tích tốt đẹp của một người ở bất cứ nơi nào trong hãng, nếu họ là người Việt thì tự nhiên ông thấy vui vui. Thật ra, sau hơn ba mươi năm, sự hiện diện cuả ngươì Việt ở Hoa kỳ đã không còn là một sự kiện đặc biệt, và người bản xứ ít còn nhìn sự thành công hay thất bại của những nhân viên thường như ông Thanh là phản ảnh cho cả cộng đồng Việt Nam như trong thập niên 70, 80. Tuy vậy, ông Thanh vẫn nghĩ cách làm việc của ông ít nhiều ảnh hưởng tới cái nhìn của cấp trên đối với các nhân viên ngươì Việt. Ông tin rằng chỉ một hai trường hợp thì không ai chú ý, nhưng nếu đa số người Việt đều làm khá thì khi mướn nhân viên mới ngươì ta vẫn dành ưu tiên cho các lá đơn có tên Việt dù sự ưu tiên có thể chỉ trong tiềm thức. Vì thế, trong bao nhiêu năm qua ông vẫn làm việc hết lòng với niềm tự hào dân tộc thầm kín... Cho tới năm 1997, thị trường địa ốc vọt lên cùng với sự thăng tiến chưa từng thấy cuả nền kinh tế Hoa Kỳ được thúc đẩy bởi sự bộc phát của mạng Internet toàn cầu. Rất nhiều bạn học từ Chính Trị Kinh Doanh cuả ông Thanh đã mở văn phòng địa ốc, văn phòng tài trợ. Với những kiến thức sẵn có, một số đông đã thành công rực rỡ, nhiều ngươì đã trở thành chủ nhân của những dịch vụ có cả trăm nhân viên. Liên tiếp trong vòng sáu, bảy năm, cứ đến cuối năm là vợ chồng ông được mời dự một chuỗi những buổi tiệc tất niên ở các công ty của bạn bè. Trong những phòng khánh tiết sang trọng, bên cạnh rượu champange, đèn màu, ban nhạc sống, quà cáp, và những trang phục lộng lẫy, ông Thanh nhiều lần chúc mừng bạn bè đã đến đích trong cuộc hành trình tìm giấc mơ Mỹ quốc. Có một lần, sau khi dự buổi tiệc huy hoàng cuả một ngươì bạn thân, bà Thanh chắc lưỡi: Ông Thanh cười: Tuy nói vậy, nhưng ngay từ năm 2000, ông Thanh đã nghĩ chuyện đi làm lãnh lương của ông sẽ có lúc không còn xuông xẻ như những năm trước. Từ những điều đọc được ở khắp nơi, ông đã để ý đến khuynh hướng chuyển việc làm ra nước ngoài từ thời đó. Khoảng năm 1997 mạng Internet trở thành nhanh và rẻ đủ để phục vụ từng tư gia ở hầu hết các nước phát triển. Ngay tại những nước đang mở mang như Việt Nam, Trung Hoa cũng có tiệm Internet, giúp cho một số lớn người trên thế giới gặp nhau thường xuyên trên mạng. Hiện tượng này cùng với các sản phẩm hiện đại tới mức kỳ diệu đã nối liền thế giới. Ông Thanh còn nhớ thời thập niên 80 gọi điện thoại đắt vô cùng. Một năm chỉ ông dám gọi về Việt Nam một lần để chúc Tết mẹ già mà lúc nào cũng phải hối hả vì bà cụ cứ sốt ruột tiếc tiền cho con. Ngay từ Đông sang Tây Hoa Kỳ người ta cũng chỉ dám gọi khi có việc cần. Bây giờ, qua mạng Internet, từ văn phòng ở Mỹ mọi người có thể bàn thảo công việc với các đồng nghiệp từ Âu sang Á trong cùng một buổi họp mà không phải tốn kém gì nhiều. Một văn bản gởi từ bắc bán cầu sang nam bán cầu chỉ trong chớp mắt, làm những ngươì trong nghề như ông Thanh phải lắc đầu cảm phục vì biết những kỹ thuật đằng sau phải hiện đại tới chừng nào mới đạt được mức di chuyển nhanh như vậy trên mạng. Thế giới như thu nhỏ lại kể từ khi có Internet, những đất nước xa xôi háo hức đón các kỹ thuật mới như ruộng khô gặp nước và đã trở thành những thị trường đầy thu hút. Nguồn nhân lực khổng lồ từ những nơi đó cũng đã nằm trong tầm với cuả các hãng xưởng tại Hoa kỳ. Cả một trung tâm ở Bangalore (Ấn Độ) đã ra đời với sự có mặt của hầu hết các "đàn anh" kỹ thuật ở Mỹ; nhiều chi nhánh ở Trung Hoa, Mễ Tây Cơ được xây lên, những nhà máy ở Việt nam cũng đã thành hình... Tuy nhiên, trong thời huy hoàng cuối thập niên 90, hầu như chẳng ai bận tâm về những công việc bị chuyển ra ngoại quốc, nhất là ở Thung Lũng Điện Tử Bắc California. Internet giống như một mỏ vàng mới được khám phá và người ta đổ xô đi tìm vàng. Những công ty kỳ cựu như Cisco, Intel, Dell, Oracle, Microsoft... tha hồ bán sản phẩm cho vô số những hãng nhỏ mới mọc lên. Người không làm trong kỹ nghệ thì tham gia cuộc săn vàng bằng cách mua cổ phiếu (stocks) của các hãng mà họ nghĩ là đang dẫn đầu trong cuộc đua. Ở Thung Lũng Điện Tử việc làm gạt ra không hết, bà chị ông Thanh từ khi sang Mỹ chỉ lo giữ trẻ, lúc đó cũng nhận được mấy lá thư mời đi làm. Những cô cậu sinh viên mới ra trường một vài năm, nếu vào trúng một công ty đang được giới đầu tư yêu thích, thì nghiễm nhiên trở thành triệu phú sau khi bán xấp giấy cổ phiếu được hãng cho khi mới vào làm. Tiền bạc dễ kiếm như tiền giả đã được hối hả chuyển sang tài sản thật - bất động sản - nên nhà đất tăng nhanh như hoả tiễn đang lên. Tại những thành phố thuộc khu sang trọng miền Bắc California như Palo Alto, Saratoga, Los Altos Hills... có nhiều căn nhà vừa rao bán đã có mấy người trả hơn giá yêu cầu tới năm, sáu trăm ngàn để tranh mua. Những người bỏ ra tiền triệu mua được một căn nhà cũ ở các thành phố sang nhất như Artherton, Woodside... thì mừng như trúng số. Công việc kỹ thuật đã nhiều mà công việc về địa ốc cũng tràn lan như cỏ dại sau cơn mưa lớn. Thật đúng là thời đại "...Trăm ngàn, vạn mớ, để vào đâu? Phen này ắt hẳn gà ăn bạc, Đồng rụng, đồng rơi, lọ phải cầu" (Tú Xương). Điều ai cũng lờ mờ cảm thấy nhưng không ai chịu tin đã xảy ra khoảng cuối năm 2000. Đó là khi thế giới hiểu ra rằng tuy Internet là một phát minh làm thay đổi đời sống mọi người nhưng nó không phải là mỏ vàng không cửa và không đáy. Chuyện mà nhiều người gọi là "bong bóng Internet bị vỡ tung" (Internet bubble busted) thật ra chỉ là cuộc chấn chỉnh hàng ngũ, đem người ta về thực tế. Trong hàng ngàn hãng mọc lên thời Internet chỉ một số ít có thực lực như Yahoo, Amazon, eBay, Google là tồn tại, còn những hãng không có sản phẩm tốt, không có lợi tức đã biến mất khi cơn sốt Internet giảm nhiệt, và nhân viên ở những nơi đó phải trở lại thị trường tìm việc. Cùng lúc đó, những trung tâm kỹ thuật được dựng lên ở nước ngoài đã hoàn tất, và những nhân viên ở nước ngoài đã đủ thì giờ chứng minh khả năng của họ với cấp lãnh đạo trong các hãng xưởng... Số người không có việc làm ở nước Mỹ tăng dần, tăng dần... Cho tới năm 2008, thị truờng tài chính và địa ốc xụp đổ, đẩy ra thêm một đợt nhân viên nữa, và tỷ lệ thất nghiệp ở Mỹ đã lên hơn 10% vào cuối năm 2009, mức cao kỷ lục trong hơn 25 năm qua. Ông Thanh hiểu rằng hiện nay là thời đại kinh tế toàn cầu, việc các hãng tìm đến những nơi có nhân công rẻ hơn là điều không thể nào tránh khỏi. Nhưng, biết thì biết vậy, lòng ông vẫn không vui... Ông thở dài, rồi đi ra khỏi bàn... Ông cần đi tìm xem có ai chia xẻ ý nghĩ với ông hay không... Vưà bước vào phòng nghỉ giải lao, ông Thanh và Duy thấy ngay ba, bốn người đang ngồi bàn tán, nét mặt ai cũng có vẻ căng thẳng. Duy bước tới, kéo ghế ngồi rồi nói ngay: - Thấy rồi, tụi tôi cũng đang nói chuyện đó đây! - Lisa, cô gái trẻ và nhanh nhẹn nhất trong nhóm trả lời - Anh Duy nghĩ sao về việc này? Duy nói nhanh như trút nỗi khó chịu trong lòng: Ngừng lại một chút cho mọi người thấy rõ sự nghiêm trọng cuả vấn đề, Duy tiếp: Lisa nhướng mày: Huy chưa kịp trả lời thì bà Sandy xen vào: Ông Thanh lắc đầu: Duy phản đối: Ông Thanh gật nhẹ: Duy lắc đầu, nhìn một vòng mọi người rồi ngừng lại ở ông Thanh: Mọi người lặng thinh trong chốc lát, rồi Lisa lại lên tiếng: Ông Thanh đứng lên: Duy nhún vai, thở ra rồi cùng mọi người trở lại làm việc. Nhưng câu chuyện đã không đợi được tới thứ Tư! Giờ ăn trưa hôm thứ Ba, bà Sandy hớt hải: Mọi nguơì nhao nhao lên: - Tôi cũng không rõ. Thấy ông Roy làm việc siêng lắm, thường ở lại tới tối mới về. Không biết tại sao mà họ bắt ổng nghỉ. Duy cay đắng: Ông Thanh gật đầu: Lisa tiếp lời: Bà Sandy bực dọc: James, anh chàng trẻ nổi tiếng hay nói thẳng, nheo mắt nhìn bà Sandy: Ông Thanh tiếp lời: Lisa tán thành: Bà Sandy nửa đuà nửa thật: - Câu hỏi cuả Sandy là câu hỏi bạc triệu đó! Ngay chính các chuyên gia kinh tế cũng không trả lời được trọn vẹn - James vẫn cố khôi hài. Ông Thanh nói: James nhếch mép cười, nưả hóm hỉnh nửa chua chát, rồi tiếp lời ông Thanh: Duy tán thành: Buổi ăn trưa chấm dứt ở đó, mọi người chia tay trong lo âu... Đúng 10 giờ sáng thứ Tư buổi họp bắt đầu. Ông John nói: Ngừng một chút, đảo mắt nhìn những khuôn mặt quen thuộc mà hôm nay đầy vẻ lo lắng, ông John mỉm cười như để trấn an rồi tiếp: Bà Sandy lập tức giơ tay: - Không hẳn thế. - John trả lời Xuất cảng việc làm là mướn người ở nước ngoài, đồng thời sa thải những người đang làm những công việc đó ở trong nước. Hãng chúng ta mở thêm chi nhánh ở các thị trường quan trọng trên thế giới, và chuyển nhân lực ở Mỹ sang làm những sản phẩm mới. Đó chính là vì cấp trên tin tưởng rằng ở Mỹ kỹ nghệ tiên tiến hơn, nhân viên có nhiều kinh nghiệm để làm những sản phẩm khó hơn. Duy hỏi thêm: - Tôi đã đọc những bản nghiên cứu về các thị trường mới do hãng tổng kết, những bài phỏng vấn ông Tổng Giám Đốc, và tôi cũng có suy nghĩ về chuyện này. Tôi có thể tóm tắt như sau: ở những nước đang phát triển, luật lệ không rõ ràng nên tệ nạn bóc lột có thể xảy ra. Tuy nhiên, khi hãng mình mở chi nhánh ở đâu thì sẽ có chính sách đối xử với nhân viên rất rõ ràng. Bên cạnh đó, tất cả những nhà thầu, những thương hiệu làm ăn với chúng ta đều phải cam kết họ đối xử công bằng với nhân công và không xử dụng trẻ em. Nếu chúng ta biết trường hợp vi phạm nào thì chúng ta lập tức yêu cầu họ chấm dứt. Hơn nữa, những cung cách, quy luật làm việc mà các hãng ở Mỹ sẽ đem đến các nơi đó, cùng với chút đóng góp cho sự phát triển kinh tế sẽ góp phần nâng cao đời sống, giúp xã hội tiến bộ hơn, nhờ đó những tệ trạng sẽ giảm bớt. Đây là một tiến trình rất dài và khó khăn vì không ai có thể thay đổi một xã hội trong một thời gian ngắn. Tuy vậy, chắc chắn chúng ta sẽ giúp thúc đẩy sự thay đổi nhanh hơn là chúng ta cứ tránh xa. Nước Mỹ theo chủ trương kinh tế toàn cầu, sự phát triển của hãng xưởng ở Mỹ ra toàn thế giới gần như là điều không thể tránh được... Lisa tiếp tục: - Ngay bây giờ, nhân viên ở Mỹ vẫn thích hợp hơn để làm sản phẩm mới vì nhiều lý do chứ không phải chỉ vì khả năng kỹ thuật. Kinh nghiệm, sự đáp ứng mau lẹ với cái mới, khả năng trao đổi ý kiến nhanh chóng và hữu hiệu với các kỹ sư, và quan trọng nhất là sự hiểu biết về văn hoá và cung cách làm việc cuả hãng ở Mỹ...Tuy nhiên, với những ưu điểm đó, vẫn không có gì chắc chắn là hãng sẽ luôn luôn giao cho chúng ta làm sản phẩm mới; và người quyết định chính là các bạn. Các bạn có nhiều lợi thế và các bạn cần củng cố, phát triển những lợi thế đó. Trong xã hội hiện nay, chỉ cần đứng yên tức là đang lùi rồi. Tôi sẽ giúp các bạn và chúng ta sẽ cùng nhau làm việc hết lòng. Các bạn đừng lo, tôi tin vào khả năng của các bạn... Sau khi đã biết mình, biết người, chúng ta nên chú tâm tới những gì chúng ta làm được. Người lực sĩ thắng cuộc đua vì biết cách rèn luyện và chạy hết sức, chứ không phải vì hy vọng gặp đối thủ yếu hơn, các bạn đồng ý không? Trong buổi ăn trưa hôm đó không khí đã trở lại gần như bình thường. Sau khi suy nghĩ về những lời bàn thảo với nhau và trong buổi họp với John, mọi người có vẻ đã chấp nhận rằng khi thế giới nối liền, người Mỹ không còn sống riêng biệt trong một đất nước được số phận ưu đãi mà đã trở thành một phần của nguồn nhân lực trên toàn thế giới. Trên đường trở lại văn phòng, ông Thanh và Duy dừng lại ngắm bức tranh mà họ đi ngang qua hàng ngày. Hôm nay họ thấy như bức tranh đó gần gũi và có ý nghĩa nhiều hơn. Đó là hình một trận tranh tài tennis với dòng chữ: The difference of great players is at a certain point in a match they raise their level of play and maintain it. Lesser players play great for a set, but then less - Pete Sampras Sự khác biệt ở những hảo thủ là một lúc nào đó trong trận đấu họ chơi vượt lên và giữ nguyên thế mạnh đó. Những đấu thủ kém hơn chơi thật hay trong một trận, nhưng sau đó yếu dần... Khôi An |