Tôi rùng mình, nổi da gà và sợ ma. Tác giả tên thật Hồ Việt Tân, một cựu chiến binh Thuỷ Quân Lục Chiến Mỹ gốc Việt, hiện sống với cha mẹ già bệnh tại Los Angeles. Bài của ông là một chuyện ma, bắt đầu tuần lễ Halloween 2009. Hồi còn trẻ dại tức là hơn một chục rưỡi năm về trước, tôi thường được hãng gởi đi làm xa; cho nên tôi thuộc loại người cơm hàng, áo chợ, vợ ở xa, nhà khách sạn. Riết rồi quen, cuộc sống xa nhà, ở khách sạn cũng không có gì đáng kể hay đáng nói cho tới khi tôi bay về Oakland từ vùng Trung Đông. Máy bay đáp xuống phi trường San Francisco khoảng năm giờ chiều. Lấy hành lý, qua Hải Quan làm giấy tờ xong tôi đi ra đón xe taxi về khách sạn. -Ông đi đâu? Người tài xế taxi hỏi. -Cho tôi đến khách sạn Holiday Inn bên Oakland. Tôi đáp. Mỗi khi về trụ sở của hãng tại Oakland, tôi đều ở khách sạn Holiday Inn nên tôi biết và nói cho người tài xế taxi. Chạy được vài phút, người tài xế taxi hỏi tôi. -Ông ở khách sạn bên Oakland vậy ông có nghe nói về cái khách sạn ma ám không? -Không! Tôi trả lời. -Vậy ông có muốn ở thử cái khách sạn này không? Người tài xế taxi hỏi thêm. Nếu như ở nước ngoài thì tôi nghĩ rằng mấy người tài xế taxi muốn đưa khách đến ở những khách sạn quen để lấy tiền hoa hồng hay chạy vòng vo để lấy thêm tiền cước, nhưng ở San Francisco hay Oakland thì tôi rành đường đi, nước bước nên không sợ dân lái taxi câu tiền. Nhìn qua kiếng chiếu hậu thấy tôi đang ngần ngừ, người tài xế taxi nói thêm. -Cái khách sạn này ở gần trung tâm thành phố, kế bến tàu. Không biết bay xa, trái giờ giấc, đầu óc mù mờ hay sao mà tôi gật đầu ưng thuận. Sau khi trả tiền taxi, tôi nhìn bề ngoài của cái khách sạn thì thấy cũng tạm được kiểu như Motel 6. Tôi nhủ thầm nếu khách sạn bê bối thì hôm sau tôi sẽ đổi khách sạn khác. Vu vi gió thổi ngọn tùng, Gian nan là nợ anh hùng phải vay! Mà!!! Thế là tôi mạnh dạn bước vào quầy tiếp tân để lấy phòng. Sau khi cầm chìa khóa phòng ở lầu hai, tôi hỏi cô gái tiếp tân. -Có phải khách sạn này bị ma ám không? -Ông nghe từ đâu vậy? Cô gái tiếp tân không trả lời mà hỏi ngược lại tôi. -Người tài xế taxi đưa tôi từ phi trường về đây nói vậy. Tôi đáp. -Thì ông nghĩ sao cũng được! Cô gái tiếp tân cười một cách bí hiểm. -Nếu khách sạn bị ma ám thì tôi hy vọng đó là ma nữ! Nghề của chàng được tung ra. Hành lang trên lầu hai có bật đèn, sáng sủa như những khách sạn khác, không âm u, ghê rợn gì hết. Không có gì để đáng nói! Lên phòng thảy hành lý vào một góc, tôi vô phòng tắm tắm nước nóng một hồi lâu cho tỉnh. Không biết có tỉnh ra hay không, hay có con ma nào xúi tôi mà sau khi tắm xong tôi lại cầm điện thoại lên gọi phòng ăn của khách sạn và đặt đồ ăn đem lên phòng. Ở gần trung tâm thành phố Oakland, gần khu phố Tàu và Việt Nam, kế bến tàu là khu du lịch của thành phố Oakland tôi không ra phố ăn uống mà lại đặt đồ ăn đem lên phòng; có lẽ tôi bị bệnh làm biếng nặng hay khùng khùng. Trời chạng vạng chưa tối lắm, khoảng sáu, bảy giờ gì đó. -Reng, reng! Tiếng chuông điện thoại reo lên sau khi tôi bấm số phòng ăn. -Hello! Phòng ăn đây! Tôi có thể giúp ông được gì không? Tiếng của một người nữ nào đó hỏi tôi. -Làm ơn cho tôi đặt đồ ăn đem lên phòng. Tôi nói. -Vâng! Ông muốn gọi gì? -Hamburger, khoai tây chiên, và Diet Coke. Tôi gọi mấy món thức ăn căn bản của nước Mỹ. Khi ra nước ngoài làm thì tôi ăn đồ ăn của người bản xứ, và khi về lại Mỹ thì tôi ăn đồ ăn căn bản của Mỹ. -Ông còn muốn thêm gì không? Người nữ nào đó hỏi thêm. -Vì cô hỏi cho nên tôi gọi thêm cánh gà chiên (Buffalo wings). Tôi gọi thêm. Tiền ăn ở do hãng đài thọ mà! Không ăn cho mập cái thây thì uổng của trời. -Và còn gì nữa không? -Gởi lên phòng tôi một nữ tiếp viên trẻ đẹp!?! Nghề của chàng lại được tung ra. -Ông nói giỡn hay thiệt! Ông ở phòng 2##? Người nữ nào đó hỏi số phòng của tôi cho chắc để đem đồ ăn lên phòng. -Vâng! -Xin ông làm ơn chờ khoảng nữa tiếng! -Chỉ có nữa tiếng thôi à?!? Nếu có một cô tiếp viên thông minh, trẻ đẹp thì tôi sẵn sàng chờ hết khoảng đời còn lại của tôi. Lỡ phóng lao thì phải theo lao. -Ông thiệt hài hước! Chào ông! Tôi vừa cúp điện thoại thì nghe tiếng gõ cửa. Tôi đi tới cửa phòng, nhìn ra lổ kiếng thì không thấy ai; tuy vậy tôi cũng mở cửa ra nhìn hai đầu hành lang trống trơn, không có ma nào qua lại! Tôi cảm thấy như có một luồng gió lạnh từ ngoài hành lang lướt qua tôi để vào trong phòng. Tôi nghĩ thầm - mấy con ma này lẹ thiệt hay mấy thằng nhỏ ở trong khách sạn này buồn tình, phá phách, gõ cửa rồi bỏ chạy trốn. Chuyện này cũng thường xảy ra ở khách sạn, không có gì đáng nói. Đóng và khóa cửa lại, tôi nhảy lên giường, cầm remote bật TV lên coi tin tức chiều. Không có gì đáng để nói! Tôi thiếp đi từ lúc nào; đến lúc giật mình tỉnh dậy, nhìn đồng hồ trên bàn nhỏ kế đầu giường - đã gần mười giờ tối. Nhìn ra cửa sổ thì thấy trời đã tối đen, đèn đường sáng trưng. Đói bụng mà chưa có đồ ăn. Không lẽ phòng ăn đem đồ ăn lên phòng, gỏ cửa mà tôi ngủ say quá nên không nghe tiếng gỏ cửa; nếu tôi không mở cửa trả lời thì họ phải gọi điện thoại báo cho tôi biết chứ - trong đầu tôi vừa trách mình, vừa trách phòng ăn của khách sạn. Tôi bước đến bàn, cầm điện thoại lên gọi phòng ăn. Vừa đặt cái điện thoại lên lỗ tai, thì tôi rùng mình, nổi da gà cùng người. Cái điện thoại chết! Lần theo dây điện thoại thì tôi phát hiện ra sợi dây cắm vào ổ điện thoại trên tường đã sút ra và rớt xuống đất từ bao giờ. Tôi lại rùng mình và bắt đầu sợ ma! Vu vi gió thổi ngọn tùng, Gian nan là nợ anh hùng phải vay! Mà!!! Sợ thì sợ, nhưng tôi vẫn cầm giây điện thoại lên và cắm vào ổ điện thoại. Cái điện thoại sống lại và phát ra tiếng u, u. Tôi bấm số phòng ăn để kiểm chứng là tôi có đặt đồ ăn đem lên phòng. -Phòng ăn đây! Tôi có thể giúp ông được gì không? Tiếng của một người nam nào đó hỏi tôi. -Vào khoảng bảy giờ tôi có gọi đặt đồ ăn, sao đến giờ vẫn chưa thấy? Tôi hỏi dò. -...và số phòng của ông là??? -Tôi ở phòng 2##. Tôi đáp. -Ông làm ơn chờ một chút, để tôi kiểm tra lại xem. Người nam nào đó lịch sự nói. ... Sau vài phút thì người nam nào đó nói. -Không! Tôi không thấy có ai từ phòng 2## đặt đồ ăn tối nay. -Anh chắc chứ? Tôi hỏi thêm. -Chắc như bắp! -Lạ thiệt! Tôi có gọi đặt đồ ăn đem lên phòng vào khoảng bảy giờ. Tôi có nói chuyện với một người nữ nào đó ở phòng ăn. Tôi nói. -Ông có chắc là ông gọi phòng ăn không? Đến lượt người nam đó hỏi lại tôi. -Chắc như bắp! Tôi đáp. -Lạ thiệt! Vì tôi làm tại đây và trả lời điện thoại nguyên đêm nay mà. Anh ta nói. -Vậy thì cám ơn anh nhiều! -Ông có muốn đặt đồ ăn lại không? Hay ông xuống đây ăn, chúng tôi còn mười lăm phút nữa mới đóng cửa. Người nam ở phòng ăn lịch sự mời tôi. -Thôi khỏi! Cám ơn anh nhiều! Tôi cúp điện thoại. Tôi rùng mình, nổi da gà và sợ ma. Tối đó tôi ngủ chập chờn với cái bụng đói và tất cả đèn trong phòng được bật sáng. Tới bây giờ tôi vẫn không biết là tôi đã nói điện thoại với ai chiều hôm đó; có thật là luồng gió lạnh đã lướt qua tôi để vào trong phòng không; và sợi dây điện thoại đã rớt ra khỏi ổ điện thoại trên tường lúc nào trước hay sau khi tôi gọi đặt đồ ăn lúc bảy giờ, trước hay sau khi luồng gió lạnh lướt qua tôi để vào phòng. Gần đây khi trở lại bến tàu ở thành phố Oakland, tôi muốn chỉ cho thằng bạn sợ ma của tôi cái khách sạn ma ám nhưng cái bến tàu đã được đổi mới, nới rộng và tân trang cho du khách. Cái khách sạn ma ám đó đã bị phá sập; một tiệm sách, rạp chiếu phim và một bãi đậu xe được xây lên trên miếng đất đó. |