Home Tin Tức Thời Sự Niềm đau và nỗi hận

Niềm đau và nỗi hận PDF Print E-mail
Tác Giả: Người Đà Nẵng (danlambao)   
Thứ Tư, 24 Tháng 8 Năm 2011 20:01

 Đoàn người từng người một bị công an lôi kéo và ém lên xe bus chờ sẵn.


 Chút xíu hi vọng vào liêm sĩ của nhà quyền trong tôi đã tắt khi chứng kiến những bắt bớ, trấn áp người yêu nước phản đối ngoại xâm tại Hà Nội ngày 21.8.2011. Nước mắt đã chảy trên những gương mặt trong trắng. Một lũ thanh niên trai tráng nhào vô tấn công những người yêu nước. Nhân danh ai?


Người dân biểu tình nhân danh lòng yêu nước. An ninh Hà Nội dựa vào một tờ thông báo vô danh, vô giá trị pháp lý, vô đạo đức để trấn áp những người tham gia biểu tình.


Những trí thức tham gia biểu tình họ nhân danh những anh hùng đã ngã xuống hi sinh cho sự toàn vẹn lãnh thổ. Công an Hà Nội nhân danh chỉ thị bằng lệnh miệng của một tập thể 14 người trong Bộ Chính Trị đã bán nước.


Bằng chứng là những gì diễn ra ngay tại Bờ Hồ, trái tim của thủ đô ngàn năm văn hiến vào sáng ngày 21.8.2011. Chỉ có bán nước mới hành xử với dân mình như vậy. Vì một thành phố Hòa Bình ư? Không! đoàn người biểu tình trong hòa bình và trật tự. Hơn 10 lần qua đã chứng minh rằng họ mới là người ôn hòa và công an Hà Nội mới là kẻ gây mất an ninh trật tự.


Đoàn người từng người một bị công an lôi kéo và ém lên xe bus chờ sẵn. Người tham gia biểu tình họ có kế hoạch đi một vòng bờ Hồ rồi tự giải tán nhưng công an có sẵn kế hoạch trấn áp rất bài bản: xe bus, an ninh chìm, ca nhạc ru ngủ trên vườn hoa Lý Thái Tổ, trụ sở công an Từ Liêm trực ban ngày chủ nhật, kế hoạch tác chiến... Một cuộc đối đầu giữa tay không và dùi cui bạo lực.


Những trấn áp của công an làm theo lệnh miệng không làm cho người biểu tình nhụt chí mà ngược lại thổi bùng lên ngọn lửa căm thù. Rồi đây những cuộc biểu tình tuần hành ngày chủ nhật có thể bị dập tắt nhưng tinh thần của nó lan tỏa khắp mọi vùng như máu từ tim chảy về các tế bào trong cơ thể.


Người tham gia biểu tình đã học được nhiều điều hơn chính trong những lần bị bắt bớ và trấn áp như thế này. Biết tiếp tế cho nhau, biết biểu tình trên xe bus và trong trụ sở công an. Và biết rõ chính nghĩa đang đứng hẳn về phía mình.


Nước mắt đã trào ra, niềm đau bỗng chốc thành nỗi hận thù. Chính trong đau đớn người ta mới đứng dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nguyễn Đình Thi từng nói: "Từ trong máu lửa lại vùng đứng lên - Đạp quân thù xuống đất đen". Những diễn biến trong đồn công an Mỹ Đình và công an quận Hoàn Kiếm sẽ được đưa ra dư luận gần đây. Công an không thể nhốt mãi những người yêu nước như chị Minh Hằng, chị Phương Bích, anh Tiến Nam, cô Trịnh Kim Tiến, anh Lê Dũng... Cho dù họ có cam kết không tham gia biểu tình (rất khó) thì họ cũng đã làm xong việc của họ cần làm là truyền lửa cho nhiều người khác đứng lên.


Một Điếu Cày vào tù thì ngày nay cả dân tộc thức giấc. Một Phạm Thanh Nghiên vào tù vì biểu tình tại gia và một biểu ngữ HS-TS-VN thì ngày hôm nay hơn 11 cuộc biểu tình ngay giữa trái tim Hà Nội, và biểu ngữ khẳng định chủ quyền lãnh thổ đã công khai khắp các nẻo đường đất nước.


Có nỗi đau nào hơn là bị nhà cầm quyền với những công cụ bạo quyền trấn áp vì lòng yêu nước muốn bảo vệ chủ quyền cho Tổ Quốc? Có mãnh lực nào dập tắt truyền thống yêu nước của người Việt? Từ niềm đau biến thành nỗi hận gần lắm. Rất gần.