Chế độ Bán chánh thức được Nhà nước Cộng sản Việt Nam nêu cao, sử dụng triệt để, và nhơn dân Việt Nam được hưởng cũng triệt để.
Bán Chánh thức! Từ ngữ rất thông dụng của những năm ‘80 của Việt Nam Xã hội chủ nghĩa hiện nay tưởng chừng đã đi vào quá khứ và hầu như đã không còn được sử dụng! Từ ngữ nầy chỉ được xài cho phong trào Vượt Biên, lúc bấy giờ…Chúng ta lầm to! Từ ngữ nầy, tuy không còn sử dụng nữa, nhưng nguyên tắc “bán chánh thức” nầy vẫn được áp dụng dài dài. Đó là một nghịch lý nữa của Việt Nam, một thế giới đầy nghịch lý!.
Sau ngày Việt Nam Cộng Hòa bị bức tử, dân chúng Miền Nam, tuy có vài kẻ “hồ hởi, tay mang băng đỏ, cẳng xỏ dép râu,....” lùng xét, vơ vét, hò hét, nạt nộ xóm làng, nhưng số đông dân chúng Miền Nam Việt Nam, thuộc kẻ bại trận - mặc dù sự thật là chỉ có chế độ Việt Nam Cộng Hòa mới bại trận thôi! - thế nhưng chẳng những tất cả nhơn viên chế độ bại trận quân cán chánh đã đành, mà cả thường dân, dân sự, vợ con, bà con liên hệ, quen biết, tam tộc, tứ đời, cũng phải cuối đầu, ngậm miệng, im lặng, nín thở, xếp hàng,… và hình phạt loại bỏ, đi đày, đuổi nhà, sung công, đuổi khỏi thành phố …đang treo lơ lững và sẳn sàng đổ sụp lên đầu của toàn thể dân chúng Miền Nam. Và cả dân Miền Nam cùng nhau, đua nhau, chạy: và từ ngữ “chạy” cũng ra đời từ đấy: thoạt đầu chạy gạo, sau đó chạy đủ thứ:…chạy…kiếm cơm, chạy bán chợ trời, chạy săn tin, chạy mua giấy phép, chạy “đăng ký”, và cuối cùng chạy … tìm đường Zọt.
Vượt biên, hay đúng hơn vượt biển, vì Việt Nam có một bờ biển rất dài. Bờ biển là mạng sống của con người Việt Nam. Biển cho ta cá, cho ta mắm, và cho ta nước mắm! Các nhà bác học nói dân tộc Việt Nam là dân tộc lúa nước, vì dân Việt Nam ăn cơm ăn gạo, văn minh Việt Nam là Văn Minh Lúa nước, tôi đây xin bổ túc là dân tộc Việt Nam là dân tộc Nước Mắm. Tôi đây không có Nước Mắm là tôi khổ lắm! tôi sẽ chết, mặc dù gia đình tui đây là gia đình tây, vợ tui tuy là đầm, con tui tuy là tây, nhưng tụi nó hổng có nước mắm là tụi nó cũng rầu lắm…. Trong nhà có thể hết gạo, hết thịt cá, chịu được, hổng sao, chỉ cần luộc spaghetti, thêm tý beurre và vài giọt Nước mắm, là cả nhà xong bữa cơm! Chứ có cơm có cá có thịt mà ăn với muối nó lạt lẽo làm sao đó!
Việt Nam ăn cơm thường trực, sáng trưa chiều tối, “ăn cơm” biến thành từ chung của dân Á đông, Quảng đông nói “xực phàn”, Quan thoại nói “Xứ phán”, Thái lan nói “Kinh khẩu”…tóm lại “ăn cơm” là từ chung để diễn tả chữ “Ăn”. Âu châu họ chỉ dùng động từ “Ăn” đơn thuần thôi! Pháp: Manger ”On va manger”, ”Allons manger” Anh Mỹ ”To Eat”, “Is time to Eat”.
Và nhờ Biển, ta Vượt Biển đi tìm Tự Do! Ôi nhớ mãi những năm tháng đổi đời ấy! Trong bạn bè hàng xóm, đi đâu cũng nghe bàn tán Vượt Biên. Mỗi ngày được nghe đây anh bạn, nọ người bà con… Dzọt, phong trào Dzọt, không khí dzọt.. “cái cột đèn, đi được, cũng đi!”. Và cũng trong những năm tháng ấy đẻ thêm cái từ ngữ “Vượt Biển Bán chánh thức”. Sau nầy, khi tôi bị trục xuất sang Pháp tỵ nạn, tôi thường rất mắc công cắt nghĩa cho các ông bạn tây về cái “mất dạy của chế độ Vượt Biển Bán chánh thức”. Cắt nghĩa hoài, cắt nghĩa hoải tây vẫn hổng hiểu. Vượt Biển có tội hay không có tội? Tây nó cartésien, thực tế, trắng hay đen, hổng thể bán trắng, bán đen. Cái thứ demi, panaché, nửa lade, nửa nước ngọt chỉ có thức uống thôi. Thế mà Việt Nam Cộng sản đẻ ra cái Vượt Biên Bán Chánh Thức. Nghĩa là vừa có cho phép vừa có bắt tội.
Bán Chánh thức:
Chế độ Bán chánh thức được Nhà nước Cộng sản Việt Nam nêu cao, sử dụng triệt để, và nhơn dân Việt Nam được hưởng cũng triệt để. Sau mấy năm lầm than, do Đảng Cộng sản sai lầm, nên nhơn dân Việt Nam than! Đảng Cộng sản đẻ ra một chánh sách kinh tế mới gọi là “Đổi mới”. Đổi mới cũng Bán Chánh thức! Nầy nhé cái tên gọi nền Kinh tế của Việt Nam ngày nay: Việt Nam theo nền “Kinh tế Thị trường” (nghĩa là Tư bản) thế nhưng “theo định hướng Xã hội chủ nghĩa” (Bán chánh thức vì do Xã hội chủ nghĩa - nghĩa là Nhà nước Cộng sản định hướng – nghĩa là kiểm soát). Vậy thì không Bán Chánh Thức là gì? Bán Chánh thức là Tự do – buôn bán, vượt biên, làm ăn, thậm chí buôn lậu, tham nhũng Có (nhiều khi không Có) Giấy PHÉP – nghĩa là có kiểm soát - có giấy phép – có khai báo. Cái thời của Vượt biên, là Chạy, là móc nối với Công An để mua Tàu, đóng tàu, mua máy, mua dầu, tổ chức thâu tiền hành khách vượt biên, chung tiền cho Công An, mua bãi vân vân … nhưng ra biển vẫn bị bắt (vì bán chánh thức - nửa Công An cho phép, nửa Công An kia cấm, vì vượt biên vẫn có tội là phản quốc). Sau nầy tất cả từ chánh trị đến kinh tế đều là chánh sách nửa vời cả. Bán chánh thức.
Có Quốc hội nhưng khi bầu bán thì đều phải bầu những người do Đảng Cộng sản đề cử. Chánh thức thì Đảng độc tài đề cử người, nhưng dân chủ vì phải do dân bầu cử, vậy là bán chánh thức! Hay nói ngược lại vì Dân bầu, nên đấy là nền dân chủ chánh thức nhưng phải bầu những người do Đảng độc tài chỉ định! Bán chánh thức! vì nửa độc tài nửa dân chủ!
Tự do ngôn luận: Việt Nam có cả trăm tờ báo, tỉnh nào cũng có báo, cơ quan nào cũng có báo, chánh thức tự do ngôn luận, nhưng báo phải đi “lề phải của Đảng chỉ đạo”.
Tất cả đều bán chánh thức!
Các cô gái muốn đi lấy chồng ngoại, Đại hàn, Đài loan, Tàu Cộng đều phải qua những con buôn, theo nguyên tắc thì cấm nhưng, vẫn được tổ chức, vẫn đi được. Các nhơn công muốn đi xuất ngoại lao động phải qua cơ quan Nhà nước, vay Ngân hàng Nhà nước, nhưng đi qua Mạc Tư Khoa bắt đầu xài giấy thông hành giả do các Sứ quán Việt Nam Cộng sản cấp, và đi lậu qua các biên giới… Giả mà thiệt! Thiệt mà giả! Bán chánh thức!
Và như vậy, các độc giả cứ tiếp tục tìm những thí dụ, từ Y tế nhà thương, miễn phí nhưng phải mua thuốc và đóng tiền bác sĩ. Giáo dục, theo nguyên tắc miễn phí nhưng phải đóng tiền cho.. thầy cô, sách vỡ, … Tự do đi lại, nhưng phải trình diện công an phường xóm, xin giấy phép di chuyển, tự do xin chiếu khán nhưng phải khai báo lý lịch, tên tuổi cha mẹ…vân vân…
Biểu tình Bán chánh thức:
Từ ba tuần nay, mỗi Chúa nhựt nhơn dân trong nước đều tổ chức xuống đường biểu tình phản đối Tàu Cộng xâm phạm đất nước chủ quyền trên đất, trên biển Việt Nam. Những khẩu hiệu được hô vang, “Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam” “Đả đảo Trung Cộng đã xâm phạm lãnh thổ Việt Nam” …và nhiều hơn nữa, nhưng quanh quẩn cũng chỉ tố cáo Tàu Cộng xâm phạm chủ quyền Việt Nam, trên biển thì ngang ngược chiếm Hoàng Sa, Trường Sa.. ngang ngược cấm ngư dân Việt Nam ra khơi đánh cá, ngang ngược cắt cáp hai chiếc tàu đang làm việc khảo sát khoa học của Việt nam… Đã được ba Chúa nhựt, 05,12,19 rồi, và sửa soạn sẽ lần nữa vào Chúa nhựt tới. Bên cạnh những bức hình tuần hành biểu tình có trật tự, với những trẻ em, cụ già để nói lên khí thế của toàn thể người dân chống Trung Cộng, có những bức hình Công An chìm bắt người, lôi người đi nhốt. Biểu tình cho phép hay tự phát? nếu cho phép sao bắt người? nếu tự phát sao có hàng rao ngăn và công an cảnh sát đứng nghe người dân ca bài “con cá sống vì nước”? Nghịch lý? mâu thuẫn? Không, Bán Chánh thức đó!
Nhưng, nếu người dân thực sự yêu nước, thực sự muốn thay đổi, thực sự muốn làm một cuộc cách mạng, phải thêm những khẩu hiệu hỏi giấy trách nhiệm cuộc khủng hoảng nầy. Tại sao Tàu không dám ăn hiếp Phi Luật Tân, là một nước nhỏ cũng như Việt Nam? Tại sao Tàu không ăn hiếp Mãlai, Indônêsia, hay cả Singapore mà chỉ Việt Nam? Ai là kẻ mở đường cho Tàu vào Việt Nam. Thuở tình yêu như cá với nước, núi liền núi sông liền sông, Hànội Bắckinh MạcTưKhoa, Tàu chiếm Hoàng Sa (1974) dĩ nhiên đánh nhau với Sàigòn nhưng có giao lại cho Hànội quản trị đâu? Thuở bất bình, giận nhau, vì Hà nội chơi với Nga, Tàu đánh chiếm Trường Sa (1988) – nghĩa là thời bạn như thời không bạn Tàu vẫn ăn hiếp Hànội dài dài. Tội ấy là do cái thơ của Phạm Văn Đồng đồng ý và ủng hộ cái tuyên bố quan điểm hải phận của anh Ba Tàu.
Vì vậy, không thể tín nhiệm ở cái đường lối chánh sách quản trị kinh tế - chánh trị bán chánh thức nói chung, và đường lối chánh sách ngoại giao nửa vời bán chánh thức đặc biệt đối với Trung Cộng của Đảng Cộng sản Việt Nam, nói riêng, vừa cho phép dân chúng xuống đường đả đảo Tàu vừa cùng cho Hải quân Việt Nam đi tuần chung với Hải quân Tàu (tin Việt Tấn Xã ngày hôm kia). Cái loại vừa chưởi nhau vừa nghéo tay? cái cảnh tréo cẳng ngổng nầy phải được tố cáo ra dư luận quốc tế.
Toàn thể người dân Việt Nam, đặc biệt nhơn dân trong nước khi đi tuần hành biểu tình phải hô to “Đả đảo đòi Đảng Cộng sản Việt Nam phải tức khắc từ chức trao quyền ngay cho Nhơn dân.”
Phải biết sử dụng cái chánh sách Bán chánh thức để chuyển mình và làm Cách mạng. Thừa lúc biểu tình Bán chánh thức chống Tàu, chuyển sang biểu tình lật đổ chánh thể Cộng sản, thành lập ngay một chánh phủ Dân chủ để không còn vướng víu nợ nần 16 chữ vàng giữa hai Đảng, không còn vướng víu nợ nần với lá thơ của Phạm Văn Đồng. “Đảng Cộng sản Việt Nam Hãy Cút đi!”
Hãy biến cuộc Biểu tình Bán chánh thức thành cuộc biểu tình Chánh thức.
|