Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất b III. Vấn Đề Không Phải Dễ Muốn hòa hợp thì phải có hòa giải trước đã. Hòa giải là việc giải quyết êm đẹp những bất hòa giữa hai người hay hai bên tranh chấp. Câu hỏi đặt ra là trong vấn đề HHHG hay bầu cử đa đảng tại VN có những bất hòa gì cần phải giải quyết? Cuộc chiến tranh VN chính thức kết thúc vào ngày 30-4-1975 khi ông Dương Văn Minh soán đoạt quyền tổng thống VNCH tuyên bố đầu hàng CS Hànội. Cách thức chấm dứt chiến tranh này được mô tả rất đúng qua câu người ta thường nói “được làm vua, thua làm giặc”. Người miền Nam thua trận bị dán cái dấu ấn chữ “Ngụy” trên trán cảm thấy còn tủi nhục hơn chữ “giặc” rất nhiều. Đấy là về mặt tâm lý tình cảm. Trong thực tế đời sống, nhà cửa, đất đai, tài sản của những kẻ thua trận bị cướp đoạt hầu như chẳng còn gì, thân phận con người trở thành nô lệ hoặc tù đầy. Đấy là ý nghĩa rất phản biện của cái chiêu bài gọi là “giải phóng” của những kẻ chiến thắng. Thế giới mù lòa nồng nhiệt vỗ tay hoan hô cái màn ảo thuật đó. 33 năm sau cũng ngày 30-4 mới có được một người CS là ông Bùi Tín tuyên bố cho mọi người biết sự thật, tuy trễ nhưng có vẫn còn hơn không: “Hôm nay tôi sẵn sàng nói to cho mọi người nghe rõ: đất nước Việt nam ta sau ngày 30-4-1975 không hề được giải phóng, cũng không hề được thống nhất.” Có thể ông Bùi Tín đang cố gắng vượt qua chính mình, nhưng còn 3 triệu đảng viên CS khác? Cũng nên ghi nhận ở đây sự can đảm của ông Bùi Tín. Nhưng tư duy và hành động của ông Bùi Tín cũng chưa đạt tới mức độ yêu cầu của sự hòa giải giữa hai bên Quốc/Cộng. Vả lại ông Bùi Tín chỉ là một cá nhân, một cá nhân đã bị loại ra khỏi guồng máy cầm quyền. 33 năm sau khi cuộc chiến kết thúc, người ta mới thấy rõ kẻ thắng đã đoạt được tất cả trừ ra cái Chính-Nghĩa của việc họ xua quân chiếm miền Nam, còn người thua phải mất tất cả chỉ còn lại cái Lý-Tưởng trong công cuộc chống lại bọn chiếm đóng, và cái Danh-Dự của những con người muốn làm người. Càng ngày người VN Quốc Gia càng ngẩng cao đầu và hãnh diện về điều đó. CS vào Saigon là bắt đầu con đường đi xuống của chúng. Hiện nay, con đường tất yếu để sống còn là đảng CS phải chấp nhận thể chế đa nguyên đa đảng, nhưng họ phải thực hiện từng bước lột xác sau đây thì mới có hòa giải thực. Trước hết là cần xác định thế đứng trong cộng đồng dân tộc, vì đó là nguyên tắc. Thứ hai, trả lại các quyền công dân cho dân tộc VN và danh dự cho những người bị lăng nhục. Đây là vấn đề quyền lợi và danh dự. Và cuối cùng, đạp đổ thần tượng Hồ Chí Minh và vứt bỏ đi những vầng hào quang giả tưởng chống Pháp, chống Mỹ đem lại độc lập thống nhất cho Dân Tộc, giải phóng miền Nam. Những cuộc chiến này thiếu lý do chính đáng, phí phạm xương máu đồng bào, và tất nhiên không có chính nghĩa. 1. Xác Định Thế Đứng - Đảng CSVN phải xác định rõ thế đứng của họ trong cộng đồng dân tộc. Đây là vấn đề nguyên tắc. Tờ Thanh Niên ở bên Pháp của Nguyễn Ái Quốc (tức Hồ Chí Minh) số ra ngày 20-12-1926 viết: "Chủ nghĩa ái quốc là một điều nguy hiểm", và "Giai cấp vô sản không có tổ quốc". Tờ Người Cùng Khổ (Le Paria) cũng của Nguyễn Ái Quốc, năm 1931 xác định lại một cách rõ ràng hơn: "Vô sản Đông Dương không có tổ quốc". Qua hai bài báo, người CS đã phủ nhận 2 yếu tố căn bản liên hệ giữa con người và đất nước là tổ quốc của mình và lòng yêu nước. Chưa hết, không biết bao nhiêu sách vở, bao nhiêu bài viết ngày nay được kể là sử liệu cho biết đảng CSVN là một chi bộ của Đệ Tam Quốc Tế CS, và Hồ chí Minh là một cán bộ của tổ chức quốc tế này. Chính HCM khi còn mang tên Nguyễn Ái Quốc đã tuyên bố: "Nhận chỉ thị của Quốc Tế CS giải quyết vấn đề cách mạng ở nước ta, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ...." Như thế người CS lấy tư cách gì để nắm quyền cai trị đất nước khi họ tự nhận mình vô tổ quốc? Và cầm quyền để phục vụ cho ai khi họ phủ nhận chủ nghĩa ái quốc? Họ phủ nhận tổ quốc tức là phủ nhận tư cách công dân của mình. Vậy họ có còn là thành phần trong cộng đồng dân tộc không? Họ có còn là công dân của nước VN không? Nếu người CS không xác định rõ vấn đề này, thiết tưởng việc đặt ra vấn đề hoà giải giữa đảng CS với nhân dân VN rõ ràng là một chuyện tào lao phi lý. Một chuyện quan trọng khác nữa mà đảng CSVN cũng cần phải làm sáng tỏ trước khi bắt tay nói chuyện hoà giải. Đó là việc họ phải phổ biến công khai cho nhân dân VN biết nội dung toàn bộ các bản Hiệp Ước về biên giới và về lãnh hải mà họ đã âm thầm ký kết với đảng CS Trung Quốc. Đã từ lâu, vì nhân dân Vietnam không được cho biết nội dung các Hiệp Ước này nên dư luận nghi ngờ và gán tội cho là đảng CSVN bán nước. Đảng CS cần minh bạch chuyện quan trọng này với nhân dân. Họ có quyền biện bạch. Sự phán xét là quyền của của đồng bào Nếu nhân dân Vietnam nhận định quả thực đất đai và hải phận của Tổ Quốc bị vô cớ dâng hiến cho ngoại bang thật thì đảng CS khó tránh khỏi cái tội bán nước. Nếu đảng CS đã thực sự phạm tội bán nước thì việc đặt ra vấn đề hoà giải không còn cần thiết nữa. Nhân dân Vietnam nhất quyết không dung thứ cho bất cứ ai phạm tội bán nước. Kẻ bán nước, kẻ đồng lõa bán nước, và những kẻ đứng chung hàng ngũ với những kẻ bán nước đều là bán nước cả. Như vậy, thay vì đặt ra vấn đề hoà giải, giải quyết tội phạm bán nước như thế nào tùy thuộc thẩm quyền của công luận, của luật pháp quốc gia, và của lịch sử sau này. 2. Trả Lại Danh Dự Và Các Quyền Công Dân - Đảng CSVN phải trả các quyền tự do căn bản lại cho nhân dân VN và danh dự cho những người bị lăng nhục. Đây là vấn đề quyền lợi và danh dự. Khi chiếm được miền Nam, CS gom chung tất cả mọi thành phần dân tộc tại miền Nam vào một giỏ gọi là "Ngụy". Rồi từ đó phân ra thành ngụy quân, ngụy quyền, và dân ngụy. Đó là một sự lăng nhục đau đớn và tủi hổ nhất hằn sâu trong tâm thức mọi người dân miền Nam không phải là CS. Vết thương này cho đến bây giờ vẫn còn rỉ máu tươi hàng ngày. Nếu thực tâm hoà giải, đảng CS cần phải tối thiểu nói lên một lời xin lỗi công khai với nhân dân miền Nam. Người CS tự hào về tinh thần yêu nước của họ thế nào là quyền của họ, nhưng họ không thể phủ nhận lòng yêu nước của nhân dân miền Nam. Người miền Nam yêu nước theo đường lối và cung cách riêng của người miền Nam. Chủ Nghĩa Xã Hội không phải là di sản Vietnam. Do đó người miền Nam không yêu thích Chủ Nghĩa Xã Hội tuyệt đối không có nghĩa là họ không yêu nước. Riêng đối với đồng bào tỵ nạn, không có ai dù yêu nước đến đâu, muốn trở về xây dựng đất nước với thân phận của một tên ma cô, hay đĩ điếm, hay cặn bã xã hội , những danh từ khả ố mà Phạm Văn Đồng, thủ tướng của chế độ CS liệng theo sau lưng những người chạy trốn chế độ bạo tàn này. Trở về giúp nước với thân phận đó không khác gì hơn là trở về như một tên đầy tớ bầy tỏ sự ăn năn hối lỗi van xin sư tha thứ của CS. nếu muốn hoà giải thực sự, đảng CS cũng phải công khai xin lỗi cộng đồng tỵ nạn tại hải ngoại và rút lại những lời lẽ thô bỉ và vô giáo dục kia. Không thể khi giận dữ ghét bỏ thì chửi bới là ma cô, đĩ điếm. Rồi khi cần đến thì lại dở giọng bợ đỡ là khúc ruột ngàn dặm. Muốn nói chuyện tử tế mà xuống nước hạ cấp như vậy xem ra nặng mùi và lợm giọng lắm. Đảng CSVN nên biết điều đó, bỏ những giọng điệu đểu cáng đó đi mới mong nói chuyện hoà giải được. Không cần phải biện chứng, sụ thật hiển nhiên là chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa VN là nguyên nhân làm cho nhân dân VN phải lầm than đói khổ, sinh linh đồ thán, lòng người ly tán, kinh tế tụt hậu mất định hướng, xã hội băng hoại, đất nước mất chủ nguyền, ngoại bang xâm lấn vv. Đảng CS phải thành khẩn tự kiểm điểm để thấy rằng việc họ tự ý áp đặt chủ nghĩa CS lên trên dân tộc VN là hoàn toàn sai lầm. Do đó họ phải trả lại các quyền tự do và dân chủ lại cho người dân. Những việc đảng CS cần phải làm là:
- Tức khắc và vô điều kiện trả tự do cho những tù nhân lương tâm và tù nhân chính trị. - Trả lại các quyền tự do cho dân chúng, trước hết là quyền tự do ngôn luận và truyền thông báo chí, tự do lập hội và hội họp, tự do tôn giáo. - Giải tán Quốc Hội, bãi bỏ Hiến Pháp và các luật lệ mang tính chất đàn áp và kềm kẹp. - Giải tán các tổ chức và đoàn thể công cụ dùng để đàn áp nhân dân như công an, dân phòng, du kích, các đơn vị cơ động tỉnh, huyện, Mặt Trận Tổ Quốc và các tổ chức ngoại vi của Mặt Trận vv. Điều kiện này cần thi hành triệt để tiến tới một cuộc bầu cử thực sự tự do và công bằng. 3. Đạp Đổ Thần Tượng Và Vứt Bỏ Hào Quang Giả Tưởng - Đạp đổ thần tượng Hồ Chí Minh và vứt bỏ đi những vầng hào quang giả tưởng chống Pháp, chống Mỹ đem lại độc lập thống nhất cho Dân Tộc, giải phóng miền Nam. Những cuộc chiến này không có lý do chính đáng, tốn kém xương máu, và càng không có chính nghĩa. Có hai trở ngai lớn nhất mà người CS phải vượt qua nếu họ thành tâm tìm đến con đường hòa giải Dân Tộc. Thứ nhất là thần tượng Hồ Chí Minh (HCM), và thứ hai là lòng tự hào của người CS về công lao đem lại độc lập cho Tổ Quốc, giải phóng miền Nam. Đây là chuyện gai góc nhất, vì người CS và người Quốc Gia nhìn những vấn đề trên dưới các quan điểm chính trị khác nhau và theo những góc độ khác nhau. Cả hai bên đều tự hào về tinh thần yêu nước, nhưng lòng yêu nước của người CS chỉ là cái áo khoác ngoài lòa loẹt để che dấu cái thân phận nô lệ bên trong của người mặc nó. Do đó có những nhận thức khác nhau, và có những đánh giá khác nhau. Tuy nhiên sự thực vẫn là sự thực. Dù sao cũng chỉ có một sự thực khách quan không có gì làm thay đổi được. Hồ Chí Minh có phải là người yêu nước không, và đảng CSVN có giải phóng dân tộc khỏi ách thực dân không thì chuyện vẫn còn đó, lịch sử đang trả lời, và thực tế cũng đang trả lời. Căn cứ vào những sự thật khách quan và những bằng chứng không thể phủ nhận mà các nhà viết sử, các nhà biên khảo đã phanh phui, chúng ta thấy rằng HCM không phải là một người yêu nước và các cuộc chiến chống Pháp, chống Mỹ do Hồ và đảng CS lãnh đạo thật sự không cần thiết và còn đưa đất nước đến chỗ suy vong như ngày nay. 3.1 Thần Tượng Hồ Chí Minh Thần tượng HCM là nền móng chế độ CS xây trên đó. Nền móng sập, chế độ sập theo. CS hiểu rất rõ điều đó nên chúng cố tình tạo ra những huyền thoại về HCM. Chúng tô vẽ Hồ là cha già dân tộc, một con người yêu nước thương dân, cả đời hiến thân cho tổ quốc. Rồi từ đó đẻ ra nào là tư tưởng HCM, đạo đức HCM v.v. Mảng còn dấu kín của cuộc đời Hồ có thể còn lớn hơn mảng đã được phơi ra ánh sáng. Tiểu sử Hồ do đảng CSVN viết ra và một số sách vở do người ngoại quốc biên khảo mô tả Hồ là một ông thánh trong lối sống, và là vị anh hùng của dân tộc. HCM đúng thực là một con người của huyền thoại, nhưng cũng là của dối trá. Con người thần thánh này đang từ từ bị lột mặt nạ. Chẳng ai biết rõ thân thế HCM. Đại khái được biết là Hồ sinh tại làng Hoàng Trù quê mẹ là bà Hoàng thị Loan, lớn lên tại quê cha làng Kim Liên, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An. Hồ mang nhiều ngày sinh khác nhau. Tên thật của Hồ là Nguyễn Sinh Cung sau đổi là Nguyễn Tất Thành, con của một viên thư ký Bộ Lễ triều đình Huế là Nguyễn Sinh Sắc. Thế nhưng trong suốt cuộc đời, Hồ có tới trên 100 tên và bí danh khác nhau. Ngay cái tên Hồ Chí Minh cũng là một huyền thoại. Có tài liệu viết rằng HCM là tên hiệu của cụ Hồ Học Lãm Hồ ăn cắp để xài. Nhưng cũng có tài liệu viết rằng HCM là tên trên căn cước của một gã ăn mày homeless, tứ cố vô thân, người Tầu. Người ăn mày chết, Nguyễn Tất Thành ăn cắp được tấm thẻ căn cước của ông ta rồi mang tên ông ta luôn. Ngày xưa nạn xài căn cước lậu bên Tầu rất thịnh hành. Cái hào quang cách mạng, cứu nước đã che lấp đi bản tính gian ác, dối trá, lưu manh, bịp bợm và những tội ác của Hồ. Hồ sang Pháp là để xin vào học trường Thuộc Địa ra làm quan chứ không phải bôn ba tìm đường cứu nước. Hồ ăn cắp thơ văn của người khác, viết sách để tự ca tụng mình, bán cụ Phan Bội Châu cho Pháp, làm mật báo viên cho mật thám Pháp, Nga, và Mỹ. Hồ là cán bộ ăn lương của đảng CS Liên Sô. Hồ ra lệnh giết bà Cát Thanh Long, người đàn bà đã hy sinh rất nhiều cho Hồ và cho đảng CS. Có thể nói Hồ đi đến đâu là lường gạt tình cảm phụ nữ đến đó. Ở Pháp Hồ lấy vợ đầm. Sang Liên Sô Hồ cướp vợ của đồng chí là Nguyễn Thị Minh Khai. Qua Trung Hoa Hồ lấy vợ Tầu. Về Hànội Cô Nông thị Xuân ở với Hồ một thời gian có con rồi bị Hồ ra lệnh thủ tiêu. Ít nữa Hồ có hai đứa con rơi nhưng không được thừa nhận là Nguyễn Tất Trung và Nông Đức Mạnh. Chuyện về đời tư của Hồ thì nhiều lắm, có tài liệu đàng hoàng, không sao kể cho hết được. Xin trích dẫn tài liệu Hồ viết đơn xin học trường Thuộc Địa làm bằng chứng. Tài liệu bằng tiếng Pháp được dịch sang tiếng Việt: Marseille ngày 15 tháng 9, 1911 Kính gửi Tổng Thống Cộng Hoà Pháp Tôi hân hạnh thỉnh cầu Ngài vui lòng cho tôi đặc ân được vào theo học Trường Thuộc Điạ với tư cách nội trú. Hiện nay, tôi làm công cho hãng Chargeurs Réunis Amiral Latouche Tréville để sinh sống. Tôi hoàn toàn túng quẫn và ham muốn được học hành. Tôi ước ao trở nên hữu ích cho nước Pháp trong tương quan đối với đồng bào tôi, đồng thời có thể giúp đồng bào tôi hưởng những lợi ích của học vấn. Tôi sinh đẻ tại Nghệ An, Trung Kỳ. Trong khi chờ đợi một sự trả lời mà tôi hy vọng là thuận lợi cho tôi, Tổng Thống hãy nhận nơi đây lòng biết ơn trước của tôi. Nguyễn Tất Thành, Lá thư trên cho thấy HCM vì gia đình túng quẫn phải bôn ba xứ người để tìm kế sinh nhai chứ không phải đi tìm đường cứu nước. Xin học trường Thuộc Địa để ra làm quan cho Pháp là mục đích của Hồ. Một thần tượng như vậy mà đảng CSVN hô hào toàn dân học tập đạo đức của hắn? Còn gì mỉa mai hơn! Đạo đức Hồ như thế. Ấy vậy mà cả nước ta trong mỗi nhà phải đặt ảnh Hồ trên cả bàn thờ tổ tiên. Cả nước bị bịp. Bao nhiêu thế hệ VN bị bịp! Dân tộc VN đã trưởng thành và đang sống trong thời đại văn minh “dot com” không thể để bị lừa bịp như con nít mãi nữa. 3.2 Hào Quang Giả Tưởng Hiện nay đa số cán bộ CSVN có thể đã biết rõ bản chất gian ác, lưu manh của Hồ, nhưng họ vẫn ngưỡng mộ Hồ về tinh thần yêu nước và công lao Hồ đã hiến dâng cho Tổ Quốc. Điều này đã trở thành đức tin không có gì lay chuyển nổi đối với người CS nên khó tẩy xóa được. Chẳng thế mà ông Trần Anh Kim, một người có tên tuổi trong giới tranh đấu cho dân chủ ở trong nước vẫn đánh giá Hồ có 9 công 1 tội đối với đất nước. Công của Hồ cũng kể là công của đảng bởi vì Hồ và đảng CS là hai thực thể không thể tách rời nhau. Những công lao này tạo nên hào quang cho đảng, cũng là cho tất cả mọi đảng viên. Về mặt này Hồ mới chính là thần tượng của người cán bộ CSVN. Tuy nhiên, với những khám phá về Hồ, hiện nay bất cứ người VN nào ở hải ngoại cũng có thể dễ dàng đánh tan những huyền thoại về mặt này của HCM. Trước hết HCM không phải là người yêu nước. Nếu Hồ yêu nước, Hồ đã không bán cụ Phan Bội Châu cho Pháp. Nếu Hồ yêu nước, Hồ đã không giàn dựng tấn tuồng giết TT Ngô Đình Diệm vì chính Hồ cũng đã phải nhìn nhận “Ngô Đình Diệm là người yêu nước theo cách thức của ông ta”. Hồ còn ra lệnh giết hoặc thủ tiêu nhiều nhà ái quốc khác. Nếu yêu nước, Hồ đã không ký Hiệp Ước Sơ Bộ 03-3-1946 để mời Pháp trở lại VN và sau đó ngày 19-5 long trọng đón tiếp quân đội Pháp vào Hànội. Tờ Le Paria (Người Cùng Khổ) của Hồ viết “Vô sản Đông Dương không có tổ quốc”. Cụ thể dưới đây là bút tích của Hồ chứng tỏ Hồ là tay sai của Liên Sô. Tài liệu bằng tiếng Nga được dịch sang tiếng Việt: .Đồng chí Stalin kính mến ! Tôi gửi cho đồng chí đề án cải cách ruộng đất của Đảng Lao Động Việt Nam. Đề án này tôi đã hoàn thành với sự giúp đỡ của 2 đồng chí Liu Shaoshi và Van Szia-Sian. Đề nghị đồng chí tìm hiểu và đưa ra chỉ thị về đề án này. Gửi tới đồng chí lời chào cộng sản
Hồ Chí Minh 31-10-1952 Một người đã manh tâm bán cụ Phan Bội Châu cho Pháp, ký Hiệp Định mời Pháp trở lại VN, rồi lại chống Pháp vì lòng yêu nước, điều đó không nghịch lý lắm sao? Chúng ta có thể giải thích chuyện nghịch lý này bằng cách đặt nước Pháp vào bối cảnh thế giới sau thế chiến, đồng thời xét tương quan giữa Pháp với các thuộc địa của Pháp vào lúc đó. Có hai sự kiện quan trọng sau Thế Chiến II cần lưu ý. Một là Phong Trào Dân Tộc Tự Quyết trên thế giới dâng cao, được nưóc Mỹ ủng hộ. Và hai là nước Pháp đã kiệt quệ sau chiến tranh. Thử lấy tương quan tay 3 giữa Pháp,Algeria và VN làm cơ sở lý luận thì sẽ nhìn ra vấn đề. Algeria và VN đều là thuộc địa của Pháp. So với VN, Algeria lý tưởng hơn rất nhiều cho nước Pháp chiếm làm thuộc địa. Algeria rộng gấp gần 8 lần nước VN nhưng lại không đông dân bằng VN. Thực ra chỉ có Nam Kỳ mới là thuộc địa của Pháp. Nam Kỳ là vùng đất nông nghiệp trong khi Algeria cũng có những cánh đồng bao la trồng bông, lúa mì và cây olive. Đặc biệt Algeria lại có mỏ dâu đã được khai thác.
Thủ đô Alger của Algeria chỉ cách hải cảng Marseille của Pháp chiều ngang biển Địa Trung Hải khoảng 600 hải lý, rất tiện lợi cho đường hàng không và đường biển, dễ dàng đi lại hơn cả Alaska và nước Mỹ mainland hiện nay. Trong khi đó từ nước Pháp tới VN phải đi nửa vòng trái đất. Một miếng mồi ngon hấp dẫn như thế, theo Olivier LeCour Grandmaison, sử gia Pháp, GS môn Chính Trị tại đại học Evry-Val d’Essonne, nước Pháp đã phải thi hành chính sách diệt chủng đối với người Algerian và biến xứ sở này thành một phần thống hợp của nước Pháp (The French pursued a policy of extermination against the Algerian and made Algeria an intergral part of France - Coloniser, Exterminer-Sur La Guerre et l’Etat Colonial, 2005). Sau Thế Chiến II, De Gaulle ý thức rằng chính sách thuộc địa đã đến hồi cáo chung. Ông trả độc lập lại cho người Algeria. Nói chung, với các thuộc địa cũ, nước Pháp thừa hiểu rằng họ không thể áp đặt trở lại chính sách đô hộ được nữa, mà chỉ cốt ý làm sao giữ lại các quyền lợi kinh tế và ảnh hưởng văn hóa mà thôi. Biết như thế mới hiểu được rằng nuóc Pháp không có lý do gì trở lại chiếm VN làm thuộc địa một lần nữa. Vả lại Ngay từ 05-6-1948 qua Hiệp Ước Vịnh Hạ Long, nước Pháp đã trao trả độc lập cho Hoàng Đế Bảo Đại rồi. Sự thể rõ ràng là vì nước Pháp trao trả độc lập VN vào tay vua Bảo Đại chứ không cho HCM nên Hồ mới chống Pháp. Tuy nhiên cũng chưa đúng hẳn. Như trên chúng tôi đã phân tích, cao trào Dân Tộc Tự Quyết trên thế giới lúc bấy giờ lên rất cao, Hồ biết chắc chắn Pháp không thể nào nuốt trôi VN, nhưng Y vẫn phát động cuộc chiến chống Pháp vì một lý do thầm kín và rất quan trọng khác. Đối với Hồ và đảng CS, chống Pháp chỉ là “Diện”. Tiêu diệt các đảng phái quốc gia và những nhà ái quốc độc lập mới chính là “Điểm” của cuộc chiến. Chống Pháp, Hồ chỉ là có ý mượn cái áo chính nghĩa đuổi thực dân dổm mặc vào cho màn tiêu diệt người quốc gia mà thôi. Sau này cũng vẫn thế, Hồ và đảng CSVN mượn chiêu bài chống Mỹ để chiếm trọn miền Nam. Khi CS phát động cuộc xâm lăng, miền Nam là một nước Cộng Hòa độc lập có chủ quyền, được nhiều nước trên thế giới công nhận và thiết lập bang giao. Người lãnh đạo miền Nam là một nhà ái quốc chân chính được thế giới kính nể, luôn nhất quyết từ chối Mỹ đem quân vào giúp. Hồ biết rằng có xúi bẩy bọn cán bộ nằm vùng tại miền Nam nổi dậy cũng không lật đổ được chính phủ VNCH. Xua quân miền Bắc vô thì rõ ràng là xâm lăng. Vì thế CS bắt buộc phải dựng thành kịch bản có lớp lang bằng cách lập công ty với Mỹ mượn bàn tay của một nhóm Phật Giáo để hạ bệ TT Ngô Đình Diệm. TT Diệm bị giết, Mỹ rơi vào bẫy của VGCS đem quân vào VN tạo ra lý do để CS miền Bắc xua quân tràn xuống miền Nam. chiến tranh gọi là chống Mỹ cứu nước của VGCS, chống Mỹ cũng vẫn chỉ là Diện, xâm lược miền Nam mói là Điểm của cuộc chiến. Chiêu bài chống Mỹ cứu nước cũng lại là cái áo chính nghĩa dổm CS mặc vào để thực hiện tham vọng. Không có cái chiêu bài này CS không có lý do xâm lăng miền Nam. Vấn đề đã rõ ràng, nhưng người CS không nhận thức được điều đó. Họ vẫn coi hai cuộc chiến tranh là có chính nghĩa, và do đó đối với họ việc đảng CS cai trị đất nước là chính đáng. Có hai lý do khiến người CS không thể vứt bỏ cái hào quang chống Pháp chống Mỹ. Thứ nhất là lòng tự hào về tinh thần yêu nước và thứ hai là những quyền lợi vật chất họ được đền bù sau khi chiến tranh chấm dứt. Nhiều người đã hy sinh cả tuổi thanh xuân. Có những cán binh năm sáu chục tuổi đảng vào sinh ra tử trong suốt hai cuộc chiến. Họ tự hào là đã chiến đấu cho Tổ Quốc chỉ bởi vì họ không thể tưởng tượng được rằng họ đã bị đảng CS lợi dụng. Còn sống sót được, họ ôm lấy sự tự hào đó. Đảng CS nhồi sọ họ rằng đuổi Mỹ, đuổi Pháp thống nhất Tổ Quốc là công lao của ho. Bây giờ nếu bảo họ phải vứt bỏ cái hào quang đó đi thì họ chẳng còn lại được cái gì. Họ không dễ dàng chấp nhận mình trở thành trần trụi. Họ không thể phủ định được chính mình, kể cả những người được gọi là phản tỉnh. Hơn nữa trên thực tế công lao đó của họ cũng đã được đảng đền bù. Tất cả mọi đảng viên đều được đảng đãi ngộ sau chiến tranh. Lớp trẻ đang cầm quyền thì nắm các chức vụ béo bở trong guồng máy cai trị. Những cán bộ lão thành đều được cung cấp nhà cửa, lương hưu, và những tiện nghi sinh sống hàng ngày đầy đủ. Con cái của họ bảo đảm có công ăn việc làm tốt. Những quyền lợi vật chất kia đánh đổi bằng xương máu mới có được thì làm sao mà bỏ. Nói tóm lại, việc khó nhất trong vấn đề HHHG là làm thế nào cho người CS hiểu được rằng họ đã bị HCM và đảng CS lợi dụng. Cái hào quang dành độc lập dân tộc, thống nhất Tổ Quốc chi là hào quang dổm. Họ cần nhìn vào sự thật: HCM là một tên bán nước và đảng CS là một tập đoàn lính đánh thuê cho ngoại bang, trước kia là Liên Sô, bây giờ là Hán cộng. (còn tiếp) Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
|