Home Phiếm Các Tác Giả Những Chuyện Rất Ngắn

Những Chuyện Rất Ngắn PDF Print E-mail
Tác Giả: Châu Nguyễn sưu tầm   
Thứ Hai, 30 Tháng 11 Năm 2009 08:39

 Cơm Cháy

Ngày còn nhỏ, nhà nghèo những bữa cơm bao giờ mẹ cũng cạy cơm cháy dành riêng cho mình. Mẹ bảo “Con nít không được ăn cơm cháy. Còn nhỏ ăn cơm cháy sẽ học ngu”.

Nó thường nhìn mẹ ăn mà thèm thuồng. Một lần nó lén mẹ cạy một miếng cơm cháy, rồi chạy tuốt ra sau bụi mận, miếng cơm cháy thơm giòn trong miệng. Lần đầu tiên nó thấy cơm cháy thật ngon. Nó nghĩ “Mẹ khôn quá trời!”. 
     Năm nó 15 tuổi, ba nó bị tai nạn mất đột ngột. Mẹ buồn xiêu như một chiếc bóng. Một năm sau, cơn gió độc cướp mất mẹ nó. Bốc nắm đất cuối cùng tiễn biệt mẹ, ngực nó đau nhói, mắt nó ráo hoảnh nhìn bốn bóng nhỏ xiêu trong trời chiều.
      Bây giờ mỗi bữa cơm, nó lại dành phần cơm cháy cho mình. Nó bảo bốn đứa em “Con nít không được ăn cơm cháy. Còn nhỏ ăn cơm cháy sẽ học ngu”. Thằng tư bốc trộm một miếng cơm cháy nhai nhóp nhép “Cơm cháy ngon thiệt… chị Hai khôn quá trời!”.
      Nó quay mặt đi, miếng cơm cháy nghẹn nửa chừng.
     
  Xuân Lệ
 
  
 Vết Thương Khó Lành
 
Có một cậu bé xấu tính. Bố cậu đưa cho cậu một túi đinh và bảo cậu cứ mỗi lần cậu mất kiên nhẫn, làm một việc xấu, hoặc cãi nhau với một ai đó, thì hãy đóng một cái đinh vào cây cột lớn nhất ở hàng rào.
 Ngày đầu tiên, cậu đóng 99 cái đinh vào cây cột hàng rào. Những tuần sau đó, cậu biết cách tự kềm chế, nên số đinh đóng vào cây cột bớt dần… Rồi ngày qua ngày, cậu đã khám phá ra là tự kềm chế còn dễ hơn là đóng đinh…
Đến một ngày kia, cậu không còn phải đóng cái đinh nào vào cây cột ở hàng rào nữa. Cậu đi gặp bố và thưa hôm nay cậu không phải đóng cái đinh nào nữa. Ông bố bảo cậu là cứ ngày nào cậu không mất kiên nhẫn hay làm một điều tốt, thì hãy nhổ một cái đinh khỏi cây cột ở hàng rào kia. Ngày lại ngày trôi qua, và cuối cùng cậu bé có thể nói với bố là cậu đã nhổ mọi cái đinh khỏi cây cột ở hàng rào.
Ông bố dẫn cậu con ra trước hàng rào và bảo: “Con này, con đã xử sự tốt rồi, nhưng con nhìn tất cả các cái lỗ đinh trên cây cột ở hàng rào đi. Cây cột này sẽ không bao giờ như trước được nữa. Khi con cãi nhau với ai và nói hoặc làm điều gì xấu xa, con đã để lại cho người ấy một vết thương như vết đinh này. Con có thể đâm con dao vào một người rồi rút dao ra, nhưng sẽ mãi mãi còn một vết thương. Con có xin lỗi người ấy bao nhiêu lần đi nữa, vết thương vẫn còn đó. Một vết thương do lời nói hay hành động cũng làm đau như một vết thương trên thân thể vậy...”

 khuyết danh