Home Lịch Sử VN Chiến Tranh VN Các Nhân Vật Dấu tuyết năm xưa, "Dương Văn Minh hèn hạ và phản trắc"

Dấu tuyết năm xưa, "Dương Văn Minh hèn hạ và phản trắc" PDF Print E-mail
Tác Giả: Nguyễn Văn Chức   
Thứ Bảy, 26 Tháng 9 Năm 2009 22:03

- Đầu Thu 2009 

         Nói  đến Duơng văn Minh, là nói đến cái "cái hèn hạ và cái phản bôi gia truyền"  của ông ta.  Lịch sử còn đó. Vụ  giết Ba Cụt. Vụ giết tổng thống Ngô Đình Diệm. Vụ trao Miền Nam VN cho CS Bắc Việt.

          Hồi còn Miền Nam VN Quốc Gia, tôi từng gặp Duơng Văn Minh , tại sân số 4, câu lạc bộ thể thao ( cercle sportif )  Saigon, mỗi  sáng thứ hai và sáng thứ tư của tuần lễ.  Nhiều lần, tôi hỏi ông: ai giết Ngô Đình Diệm? Mỹ hay Việt Cộng? Lần nào ông  cũng tránh né không  trả lời. Lúc đó, tôi là một luật sư và một nghị sĩ.
      Theo những tài liệu mà tôi có, thì đầu  thập  niên 1960,  Dương văn Minh đã đuợc Việt Công  coi là con bài đáng nâng  niu, trong chiến luợc thôn tính miền Nam Viêt Nam. Vụ giết hai anh em ông Diệm năm 1963 chỉ là buớc đầu. 
*
      Một nhân vật  vật mà tôi kính trọng-về đức độ cũng như về học vấn --có thể  bị coi  là kẻ xu thời. Tôi muốn nói : nghị sĩ  Nguyễn Văn Huyền,   chủ tịch Thuợng Nghị Viện Việt Nam Cộng Hoà.
     Bài diễn văn ông đọc trong buỏi tiếp tân các phái đoàn Liên Hiệp Nghị Sĩ Quốc  Tế ( UPI)  tại  Paris  năm nào , có thể đuợc coi là tài liệu. Tối hôm đó, tôi có  mặt.
     Ngày hôm sau, tôi đã trách ông.
*      
     Đêm 26 / 3/1975,   tôi đang ngủ thì bị bọn Nguyễn Văn Thiệu- Trần Thiện Khiêm  cho  Nguyễn Khắc Bình xông vào nhà bắt mang đi giam,   đợi ngày đưa ra  Côn Đảo.
     Rạng đêm 27/4/1975, một ngày truớc  khi Duơng Văn Minh đầu hàng Việt Cộng, tôi  được trả tự do. Chiếc xe đưa tôi về nhà,  phải bò  trên những lề đuờng chăng giây kẽm gai. Đêm đó,  trăng đẹp đến rợn người.
      Về đến nhà, tôi đuợc biết: trong lúc tình  thế sôi bỏng và biền chuyển từng giờ.   Có hai nguời đã nghĩ đến tôi: BS Trần Kim Tuyến và cụ Trần Văn Huơng.   
*
     Nguời  đầu tiên gọi điện thoại cho tôi là Vũ Văn Mẫu.
     Ông cho  biết : chính ông và đại tướng Duơng văn Minh đã mang tôi-Nguyẽn văn Chức-- ra khỏi  tù. Ông  cho biết: ông sẽ là thủ tuớng chính phủ trong chính quyền hoà hợp  hoà giải dân tộc của tổng thống Duơng văn Minh. Ông cho biết: tôi--Nguyẽn văn Chức --sẽ là tổng truởng Tư Pháp trong chính phủ đó.
     Và ông cho  biết: cụ Nguyễn văn Huyền đã nhận làm phó tổng thống  trong chính quyền Duơng văn Minh.   

 16 tháng 9/ 2009
 VIP KK Nguyễn văn Chức           

    * Không phải bây giờ, Dương Văn Minh nằm xuống, tôi mới viết và lên án ông.

    Cách đây 15 năm (năm 1986), trong cuốn Việt Nam Chính Sử của tôi -- chương 7, nói về cuộc đảo chánh 1963 và cái chết của TT Ngô Đình Diệm -- tôi đã viết và lên án ông.

    Cách đây 5 năm, ngày 30 tháng 4, 1997, khi Dượng Văn Minh  tuyên bố sẽ trở về VN để "xây dựng dân chủ", tôi đã viết và lên án ông.

    Bây giờ ông nằm xuống, trong chiếc quan tài phủ lá cờ vàng ba sọc, tôi càng thấy có bổn phận phải viết và lên án ông. Những chiến sĩ đã chết trong tù cải tạo hoặc sống sót tù cải tạo, những chiến sĩ  đã nằm xuống trên chiến trường miền Nam, những đồng bào đã chết trên biển cả khi  đi tìm tự do, không cho phép tôi im lặng.

      Trong bài này, tôi chỉ nói về ba biến cố liên quan đến con người và phẩm cách của ông: cuộc đảo chánh 1963, vụ ám sát TT Ngô Đình Diệm, và cuộc đầu hàng ngày 30.4.1975.

    * Cuộc Đảo Chánh 1963.

    Cuộc đảo chánh này nhằm loại trừ Ngô Đình Diệm, một vị tổng thống VN dám bảo vệ chủ quyền quốc gia và không hèn đối với Mỹ. Đó là sự thật thứ nhất.

Cuộc đảo chánh này là của Mỹ; nói rõ hơn: của chính quyền Kennedy. Đó là sự thật thứ hai.
Và đây là sự thật thứ ba: Dương văn Minh và bọn tướng lãnh phản loạn chỉ là lũ tay sai đê hèn của  Mỹ.

Những sự thật nói trên đã đi vào lịch sử. Lịch sử ấy đã được ghi lại trong những tài liệu chính thức của quốc gia Mỹ, đặc biệt những tài liệu sau đây : National Security Files, (J.F. Kennedy Library), The United States-Vietnam Relations III,   The Pentagon Papers v.v. Tôi đả đọc những tài liệu đó.

Lịch sử ấy cũng đã được ghi lại trong nhiều tác phẩm , như "Kennedy in Vietnam" của Villiam Rust,
"No More Vietnams" của cựu TT Nixon, "Le Dragon d'Annam" của cựu hoàng Bảo Đại, "Vietnam, a History của Stanley Karnov", "Vietnam, A Political History" của Joseph Buttinger, "In Retrospect" của Robert McNamara,v. v.
Những gì xẩy ra sau cuộc đảo chánh cũng đã đi vào lịch sử.

Một miền Nam hỗn loạn, mất kỷ cương. Ba cuộc binh biến trong thời gian hai năm: binh biến ngày 31.1.1964, binh biến ngày 13.9.1964, và binh biến ngày 19.2.1965. Sáu chính phủ nối tiếp nhau trong thời gian hai năm: chính phủ Nguyễn Ngọc Thơ, chính phủ Nguyễn Khánh, chính phủ  Trần văn Hương, chính phủ Phan Huy Quát, lại chính phủ Trần Văn Hương, và rồi chính phủ Nguyễn Cao Kỳ.

Những tướng lãnh bất tài, múa may thề thốt, hết cạo râu đến cạo lông , làm nhục quốc thể. Những cuộc xuống đường bất tận. Sinh viên xuống đuờng, công chức xuống đường, sư sãi xuống đường, tăng ni xuống đuờng, phu xích lô xuống đường, những đống rác xuống đường,  bàn thờ Phật cũng xuống đuờng. Rồi quân đội nổi loạn, quân đội xuống đuờng, quân đội ghìm súng trước quân đội.

Trong  cái hỗn mang đó, binh sĩ  ngoại bang đổ vào Miền Nam càng ngày càng nhiều. Tệ đoan xã hội, đĩ  điếm, cần sa, bạch phiến, bước nhịp theo  gót chân chiến tranh, trên một mảnh đất không còn chủ quyền.
*
Trở lại cuộc đảo chánh 1963.
Trong cuộc đảo chánh này, Dương văn Minh và nhóm phản loạn nằm trong hai tương quan.   
Tương quan thứ nhất: tương quan đối với Mỹ. Trong tương quan này, họ là những tay sai của ngoại bang.
Tương quan thứ hai: tương  quan đối với ông  Diệm, vị tổng thống hợp pháp của Miền Nam Quốc Gia kiêm Tư Lệnh Tối Cao Quân Lực VNCH. Trong tương quan này, họ là những  tên đầy tớ phản chủ.

    * Ai Giết TT Ngô Đình Diệm?
 
Ngày mùng 2 tháng 11.1963.
6 giờ 45 sáng, ông Diệm gọi điện thoại cho nhóm đảo chánh.  Người cầm  điện thoại lên nghe, là Trần Thiện Khiêm, một tên lưu manh tay sai CIA. Ông Diệm cho Trần Thiện Khiêm biết : ông và ông Nhu đang ở trong nhà thờ Cha Tam, Chợ Lớn. Ông yêu cầu Trần Thiện Khiêm cho xe đến đưa ông và ông Nhu về bộ Tổng Tham Mưu gặp các tướng lãnh. Tướng  Minh bèn cử tướng Mai Hữu Xuân, đại tá Nguyễn Văn Quang, Đại tá Dương Ngọc Lắm, thiếu tá Dương Hiếu Nghĩa và đại úy Nguyễn Văn Nhung đi  đón . Phương tiện chuyển vận là  hai  xe díp và một  xe thiết giáp.

Những gì xẩy ra sau đó, đã trở thành lịch sử.
Khoảng 8 giờ 30 sáng, chiếc xe thiết giáp về tới bộ  Tổng Tham Mưu, với hai xác chết bê bết  máu trên sàn xe. Ông Diệm bị bắn đàng sau ót. Ông Nhu bị bắn sau lưng và bị đâm nhiều nhát dao trên ngực. Hai tay các nạn nhân đều bị trói quặt ra sau lưng.

Khi nhìn thấy hai xác chết của anh em ông Diệm, nhóm phản loạn đả hốt hoảng đến cực độ. Họ tuyên bố với báo chí rằng anh em ông  Diệm đã tự sát. Lúc đó người Mỹ Lucien  Conein nhắc cho họ rằng anh em ông Diệm là người Công Giáo, vì vậy lời tuyên bố " anh em ông Diệm đã tự sát" sẽ chẳng được ai tin. Nhóm phản loạn bèn đổi giọng, và tuyên bố: đó là một cuộc tự sát vì rủi ro.

Lũ đầy tớ giết chủ, rồi  lo sợ, rồi chối quanh.
Câu hỏi được đặt ra: tên đầy tớ nào đã ra lệnh ám sát  ông Diệm?

Hồi còn  ở Thượng  Nghị Viện Cộng Hoà Việt Nam, nghị sĩ Trần Văn Đôn--một tướng lãnh đầu nậu trong nhóm phản loạn-- có hứa với tôi :  ngày nào đó ông sẽ cho tôi biết ai đã ra lệnh ám sát TT Diệm. Rất tiếc, ông đã không có dịp thực hiện lời hứa..

Nhưng, trong một bữa cơm gia đình, Trân văn Đôn đã vô tình phàn nàn với tôi về cái hèn của Dương Văn Minh. Lời phàn nàn ấy cũng được tìm thấy trong cuốn "Our Endless Wars" sau này của Trần văn Đôn . Chúng ta hãy nghe:
"Big Minh không bao giờ nhận trách nhiệm về vụ cố sát anh em ông Diệm. Mỗi khi vấn đề được nêu ra, ông ta lại tìm cách lôi kéo tôi vào.  Trong thời gian bị lưu đầy tại Vọng Các, Big Minh đã thanh minh với một vị linh mục Công Giáo rằng ông không có trách nhiệm gì về vụ giết ông Diệm. Big Minh còn khuyên vị  linh mục :nếu linh muốn biết rõ câu truyện, thì nên đến hỏi tôi "(sách đã dẫn, trang 113).

Đổ lỗi cho nghị sĩ Trần Văn Đôn, chưa đủ. Big Minh còn đổ lỗi cho Nguyễn Văn Thiệu.
Chúng ta còn nhớ: năm 1971, miền Nam VN có cuộc bầu cử tổng thống nhiệm kỳ hai . Big Minh ra ứng cử.  Vụ ám sát ông Diệm lại được đặt ra. Một quyển sách mang tên "Làm Thế Nào Để Giết Một Tổng Thống" xuất hiện. Báo chí, nhất là báo chí ngoại quốc, khơi lại quá khứ. Và những người trong cuộc đã lên tiếng.

Ứng cử viên Dương Văn Minh đỗ lỗi cho Nguyễn Văn Thiệu. Tài liệu ngày  20.7.1971  tại thư viện Quốc Hội Mỹ ghi  như sau: "DươngVăn Minh nói: Thiệu, lúc đó một đại tá tham gia cuộc đảo chánh, đã không đem quân vào dinh Tổng Thống đúng thời điểm để ngăn chặn Ngô Đình Diệm trốn thoát. Theo Minh, nếu  Diệm và người em bị bắt giữ trong dinh Gia Long, họ đã không bị giết. ("Minh said Thieu, then a colonel who had participated in the coup, had failed to bring his troops to the presidential palace in time to prevent Diem from escaping. Minh held that if Diem and his brother had been taken into custody at the Palace they would not have been murdered." ).

Ứng cử viên Nguyễn Văn Thiệu--lúc đó là đương kim Tổng Thống--bèn lên tiếng .  Tài liệu  ngày 21.7.1971 tại thư viện Quốc Hội Mỹ, viết như sau :"Thiệu gọi Minh là thằng hèn và thằng nói láo khi  liên hệ ông ta vào vụ ám sát ông Diệm. Thiệu còn nói: lúc đó ông ta được Trần Thiện Khiêm (bây giờ là thủ tướng chính phủ) , cho biết : Dương Văn Minh đã nói với Trần Thiện Khiêm rằng đảo chánh phiền phức và khó khăn , chi bằng áp dụng phương pháp dễ nhất, là ám sát Diệm". (Thieu called Duong Van Minh a coward and a liar when linking him to the Diem assassination. ..Thieu said at the time he had been informed by Tran Thien Khiem, now premier, that Minh had told him the coup was so complicated and difficult that the easiest way is to assassinate Diem.)

Câu hỏi được đặt ra: tại sao Dương văn Minh phải chối tội và đổ lỗi cho người khác?

Hồi ở Saigon, tôi từng có dịp nói truyện với Dương văn Minh . Lần nào tôi cũng hỏi ông  về cái chết  của TT Diệm. Và lần nào ông cũng tránh né không trả lời. Lần chót, tôi nói : cách mạng nào mà không giết, hoặc giết lầm, tại sao đại tướng phảiø chối tội và đổ lỗi cho ngươi khác? Liêm sỉ và khí phách của Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng để đâu?  Ông  nhìn tôi, im lặng. Lúc đó, tôi là chủ tịch Ủy Ban Tư Pháp Định Chế kiêm Tổng Thư Ký Ủy Ban Quốc Phòng Thượng Nghị Viện.

    * Cuộc Đầu Hàng Ngày 30/4/1975

Ngày 28.4.1975, cụ Hương trao quyền tổng thống cho Dương Văn Minh, mặc dù cụ Hương, cũng như quốc hội,  không có quyền làm như vậy.

 Và Duơng Văn Minh trở thành tổng thống, một tổng thống de facto  ( không phải de jure) của miền Nam VN.  Việc đầu tiên của Dương Văn Minh là ra lệnh cho Quân Lực VNCH phải buông súng đầu hàng.

Việc thứ hai của ông,  là mũ mãng ra đầu hàng Việt Cộng tại dinh Độc Lập, ngày  30/4/1975. Dương Văn Minh gọi đó là bàn giao, là trao quyền.
Tôi sẽ không nhận định về lễ  "bàn giao" của DVM, một trò hề vô liêm sỉ. Tôi chỉ nhận định về lời  biện minh của DVM trước lịch sử  Ông nói: ông đầu hàng để tránh đổ máu và tránh thiệt hại cho dân chúng cũng như cho binh sỉ. Ông nói: y đầu hàng, vì nghĩ đến nhân dân Miền Nam và các anh em chiến sĩ QLVNCH.

Chúng ta hãy tạm chấp nhận lời biện minh đó.
Nhưng, sau khi đầu hàng , Dương văn Minh đã làm gì?

Ông đã đi bỏ phiếu trong cuộc bầu cử quốc hội khóa 4 của Việt Cộng năm 1976. Hình ảnh ông cầm lá phiếu,  nhe răng tuyên bố được làm công dân của một nước độc lập, còn đó. Và còn đó, cái hèn của ông. Nhân dân Miền Nam bị bọn CS Bắc Việt đàn áp, cướp bóc và đối xử cực kỳ tàn tệ. Ông không có được một lời bênh vực. Các anh em trong Quân lực VNCH bị trả thù , bị hành hạ, bị tra tấn, bị  chết trong tù, hoặc bị bỏ xác nơi nước độc rừng thiêng , với gia đình của  họ bị tan nát và vợ con của họ bị làm nhục. Ông cũng không có được một lời bênh vực.

    Sử sách còn đó.  Hoàng Diệu đã biết tuẫn tiết. Nguyễn Tri Phương đã biết tuẫn tiết. Tướng Nguyễn Khoa Nam đã biết tuẫn tiết. tướng Lê văn Hưng đã biết tuẫn tiết. Tướng Lê Nguyên Vĩ  đã biết tuẫn tiết. Tướng Trần văn Hai đã biết tuẫn tiết. Tướng Phạm Văn Phú đã biết tuẫn tiết. . Tuẫn tiết để đền nợ nước. Tuẫn tiết để giữ tròn tiết tháo của người chỉ huy. Tuẫn tiết để khỏi chịu nhục trước quân thù. Và tuẫn tiết, như  một hành vi tạ tội vô cùng cao cả trước lịch sử.

    Nếu sau khi đầu hàng "vì nhân dân và vì quân đội Miền Nam", Dương văn Minh đã biết tuẩn tiết! Anh hùng và khí phách biết bao ! Và tiếng thơm để đời .

Dương văn Minh đã không có được cái anh hùng và khí phách đó. Tôi không trách ông.

Nhưng tôi trách ông quá hèn. Tôi trách ông đã im lặng trước những tội ác tầy trời của CSVN. Im  lặng trước những vụ đàn áp tôn giáo và bách hại tăng ni. Im lặng trước những hành động trả thù dã man của CS miền Bắc đối với nhân dân Miền Nam và các anh em chiến sĩ QLVNCH. Im lặng khi còn ở trong nước. Im  lặng sau khi được bạo quyền Việt Cộng đặc ân cho sang Pháp (năm 1983). Im lặng suốt thời gian sống ở ngoại quốc. Và im lặng cho đến khi ngã gục hình hài  trên nắp áo quan.

    * Lá Cờ Vàng Ba Sọc

     Một lá cờ vàng ba sọc của Người Quốc Gia đã được phủ lên quan tài của Dương Văn Minh.
Di chúc của người chết? Nguyện vọng của gia đình người chết? Hay ước muốn của những người tổ chức tang lễ cho người chết?

Trong mọi giả thuyết,, sự hiện diện của lá cờ vàng ba sọc mang ý nghĩa đặc biệt. Ý nghĩa của một vinh quang. Vinh quang cho kẻ đã chết, cũng như vinh quang cho gia đình kẻ đã chết.

    Thì ra : đứa phản bội, hèn hạ, vô liêm sỉ, không muốn hiện nguyên hình là đưá phản bội, hèn hạ,vô liêm sỉ. Nó không muốn để lại cho hậu thế bộ mặt thật của nó, bộ mặt  một tên  tay sai  hèn hạ của  bon  chó đẻ Hồ Chí Minh cờ đỏ sao vàng.  

6 tháng 9, 2001