Người ta bảo lúc về già-Dẻo dai hơn trẻ Mình à Mình ơi !
Đêm khuya nghe gọi : Mình ơi Dậy em nhờ tí, Mình ơi , Mình à Giật mình như thể gặp ma Mồ hôi nó toát như là tắm mưa
Bài thì mới trả buổi trưa Giờ mà trả nữa te tua tuổi già Nằm im mắt nhắm cho qua Bên tai thỏ thẻ Mình à , Mình ơi
Còn bao năm nữa trên đời Vui xuân kẻo hết Mình ơi , Mình à Người ta bảo lúc về già Dẻo dai hơn trẻ Mình à Mình ơi
Con lớn chúng đã xa rời Nhà thì vắng lạnh Mình ơi Mình à Sao không bắt chước người ta Cờ người quyết đấu Mình à Mình ơi
Bàn son có sẵn đang phơi Quân ngà mau dậy Mình ơi Mình à Ráng cho vui cửa vui nhà Em thương Mình lắm Mình à , Mình ơi (Quý Bùi)
Mình ơi ! Mình à ! “Mình với ta tuy hai mà một Ta với mình tuy một mà hai” Nhưng mình có tật nói dai Nên chi ta cứ cãi hoài không thôi
Ta mình “hai đứa” một đôi Lâu lâu giận dỗi mỗi nơi một người Làm lành “hai đứa” lại cười Xáp vào lại hóa hai người một đôi
Ngọt ngào cất tiếng “Mình ơi!” Trên đời đẹp nhất là tôi với mình Đôi khi có chuyện bất bình Cãi nhau tôi lại với mình giận nhau
Nhưng mà giận chẳng được lâu Giận nhau hôm trước hôm sau lại hòa Nhìn mình tôi bật cười xòa Nhìn tôi mình lại lăn sà vào tôi
Chúng mình như đũa có đôi Có đôi để gọi “mình ơi, mình à !” Bây giờ như cặp khỉ già Nhưng mà vẫn cứ “mình à, mình ơi !”
Khi nào thấy vắng bóng tôi Thì mình lại gọi: Mình ơi, mình à Khi nào tôi thấy vắng bà Thì tôi lại gọi: mình à, mình ơi! Gọi nhau cho trọn cuộc đời.... (Tú Lắc)
|