Home Đời Sống Tôn Giáo Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt “đi” hay “ở”- Bất ngờ vẫn đang ở phía trước

Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt “đi” hay “ở”- Bất ngờ vẫn đang ở phía trước PDF Print E-mail
Tác Giả: Hồ Học- Trần Trung Luận   
Thứ Ba, 20 Tháng 4 Năm 2010 08:55

 Tôi thấy Giáo dân Hà nội đã cởi áo, sẵn sàng vác Thánh giá cùng chủ chăn nhân lành bước lên đồi “Sọ”

Ông đã trở thành điểm tựa, niềm tin và thậm chí là ngọn cờ của những người bị áp bức, bất công, những người yêu chuộng công lý sự thật ngoài Công Giáo. Và cũng vì thế ông trở thành mối đe doạ, sự nguy hiểm, thành cái gai cái sạn trong mắt những lãnh đạo cộng sản chóp bu.

Trong những ngày qua, trên hệ thống truyền thông mạng Công Giáo bỗng sôi động hẳn lên xung quanh việc Tổng giám mục Hà Nội Ngô Quang Kiệt đột ngột trở về từ Vatican khi còn đang trong kỳ dưỡng bệnh, đúng một ngày sau phiên họp thường niên HĐGMVN khai mạc (Đáng lưu ý là Tổng giám Mục Ngô Quang Kiệt đương kim là tổng thư ký HĐGMVN) nhưng trở về Hà Nội, Ông lại không tham dự phiên họp này.

Sự việc đã làm xôn xao và tạo ra nhiều luồng dư luận trái chiều nhau tất cả đều liên quan đến vai trò của Giáo Hội Công Giáo và người Công Giáo Việt Nam với dân tộc, với đất nước, liên quan đến vận trình của Giáo Hội đang trên đường hợp nhất, và “nghịch cảnh” thay cho lịch sử lúc này khi những “vận trình” và “vai trò” của “Nhà Thờ” lại đang ngược chiều với số phận chính trị của các thế lực cầm quyền cộng sản Hà Nội mà cái đinh chốt của cả vấn đề lại là sự “ đi” hay “ở” của Tổng giám mục Ngô Quang Kiệt.

Sự “nghich cảnh” bắt nguồn từ nhiều năm trước, nhưng hệ quả trực tiếp như hôm nay có thể được cho là bắt đầu từ các sự kiện Toà khâm Sứ, Thái Hà, Tam Toà, Loan Lý... rồi mới đây là Đồng Chiêm tạo thành một dải các sự kiện…

Thực chất đây là một cuộc đấu tranh chống bất công, đòi các quyền lợi chính đáng của giáo dân thuộc Giáo phận Hà Nội với tư cách là Công Dân (không mang nội dung tôn giáo) nghiệt ngã và bi tráng...và khi những đòi hỏi chính đáng đã không được đáp ứng lại bị đàn áp, trù dập, hà hiếp... cuối cùng trở thành cuộc đấu tranh cho “công lý, sự thật” ở một tình thế nhất định nó đã hoà vào dòng chẩy, tác động mạnh và tích cực đến phong trào đòi “tự do dân chủ” cho Việt Nam.

Và trong cuộc đấu tranh vì “công lý, sự thật” này đâu đâu chúng ta cũng bắt gặp hình ảnh vị Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt kiên vững, can trường (Thậ ra là tinh thần Ngô Quang Kiệt mới đúng) bằng vị trí tôn giáo đương có, bằng lòng can đảm, tình yêu thương và đặc biệt là sự “hy sinh”… ông tạo ra sức thu hút, lôi cuốn, hiệp nhất giáo dân trong Giáo phận trước các vấn đề “công lý, sự thật” trước những bất công mà thế gian đổ xuống đầu đàn chiên của mình. Giáo dân trong giáo phận yêu mến kính trọng gọi ông là “mục tử nhân lành”.
 
Ông đã trở thành điểm tựa, niềm tin và thậm chí là ngọn cờ của những người bị áp bức, bất công, những người yêu chuộng công lý sự thật ngoài Công Giáo. Và cũng vì thế ông trở thành mối đe doạ, sự nguy hiểm, thành cái gai cái sạn trong mắt những lãnh đạo cộng sản chóp bu.

Trong bài Cuộc thương khó bắt đầu và bài Công văn Quận 3 : Mồi lửa bên thùng thuốc súng, chúng tôi đã tổng hợp tình hình và cũng đã có những giả thiết cho ngày hôm nay. Thế nhưng tình huống như chính lúc này đây thật là sôi động, bất ngờ đầy phức tạp và khôn lường..

Nhìn đại thể chúng ta đều thấy Chế độ chính trị, mô thức xã hội, tư tưởng xã hội (lòng dân) đang chuyển động cho những thay đổi trong nay mai. Chế độ chính trị nước nhà theo mô hình cộng sản đang trên đà lao xuống đáy của sự suy vong (đây là một điều chắc chắn, cái còn lại chỉ là thời gian và cách thức) Đại hội Đảng Cộng Sản đã được khởi động và chính vì thế nó đang bước vào ngã rẽ phải quyết định đi lối nào trước những thực tế không thể chối bỏ :

- Nếu tiếp tục tồn tại trong đường lối chính sách cũ thì thì sự sụp đổ “khủng khiếp” sẽ xẩy ra. Hận thù của 35, 45 năm, 55 năm hay 70 năm “bất công” “oan trái” “đói nghèo” sẽ trút lên đầu Đảng Cộng Sản cùng toàn bộ những gì thuộc về và đã từng thuộc về Đảng Cộng Sản.Thế thì dân tộc, đất nước lại điêu linh trong vòng luẩn quẩn của can qua, thua thắng, thù hận biết đến bao giờ mới chấm dứt để đi lên (cần phải chú ý là “cộng sản” là một ý thức hệ khó có thể quét sạch ngay trong một sớm một chiều, khả năng phục thù sau “sụp đổ” là rất tiềm ẩn)

- Nếu can đảm tự sửa đổi canh tân, trả lại những quyền, những giá trị sống căn bản của con người, cho các tổ chức xã hội, các tổ chức chính trị tiến bộ, chung tay ổn định xã hội, tạo thế vững vàng chống lại sự ức hiếp của ngoại bang thì Đảng Cộng Sản sẽ vẫn tồn tại trong lòng dân tộc, đất nước với tư cách là một thực thể hợp pháp và có ích như Đảng cộng sản Pháp, Ý, hay Mỹ...vậy

Với cái nhì khách quan, khoa học, rõ ràng Đảng Cộng Sản đang rất cần ”ổn định” để lựa chọn “lối rẽ” khi thời điểm quyết định đang đến gần (đại hội) Thế nhưng cái khối “lãnh đạo cộng sản” lúc này không phải là một khối thống nhất càng không phải là một khối tinh hoa, trí tuệ, chỉ là một “xới bạc chót” trên con tầu định mệnh Titanic trước khi đâm vào núi băng trôi.

Tất cả những vấn nạn quốc gia như : Bauxit, rừng đầu nguồn, Trường Sa - Hoàng Sa, ô nhiễm, đói nghèo, tham nhũng rồi tôn giáo...lẽ ra là không xẩy ra hoặc được xử lý tích cực thì lại trở thành những lá bài, đòn đánh thanh toán nhau của các hệ phái trong Đảng. Tranh giành diễn ra ở nhiều cấp nhiều vị trí, nhiều mục đích toan tính, nhiều mức khác nhau.

Thời điểm này (tức là thời điểm kết thúc hội nghị TW 12) mới tạm thời xắp xếp được mặt bằng của top cao nhất. (theo tin nội bộ đáng tin cậy thì Tổng bí thư sẽ là Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng sẽ là Chủ tịch nhà nước, Trương Tấn San là Thủ tướng và Hồ Đức Việt sẽ là Chủ tịch quốc hội trong nhiệm kỳ tới)

Thế nhưng đây mới là "lát cắt” tạm thời, mới chỉ là hiệp một, còn hiệp hai, còn phút 89, còn hiệp phụ và bàn thắng vàng nữa… một loạt những vị trí quan trọng không thua kém còn chưa được xác định như: Thường trực ban bí thư (tức là phó tổng bí thư) và với cái cách Đảng Cộng Sản thường đã làm để đảm bảo tính kế thừa, không có xáo trộn bất ngờ, ta thấy Nguyễn Phú Trọng tuổi đã cao sẽ làm nửa nhiệm kỳ và “truyền ngôi” cho Phó tổng bí thư...Với lối suy luận này ta thấy lộ ra nhân vật Phạm Quang Nghị uỷ viên bộ chính trị - Bí thư thành uỷ Hà Nội.

Với vị thế địa lý khi đã mở rộng (Là thành phố lớn nhất cả nước, là thủ đô rộng thứ 2 trên thế giới) Với vị thế chính trị là thủ đô (ôm trọn các cơ quan đầu não trung ương, như một quốc gia riêng biệt cát cứ) lãnh đạo Hà nội -  tức là Phạm Quang Nghị nghiễm nhiên đứng đầu tóp 2 trên cả Tô Huy Rứa trưởng ban tuyên giáo TW cùng các UV BCT, bí thư các tỉnh, thành khác.
 

Nguyễn Thế Thảo và Phạm Quang Nghị - Chủ tịch và BT Thành ủy Hà Nội (Đứng hàng đầu từ trái sang)

Thế nhưng kể từ khi đứng đầu thành phố Hà Nội, “chính trị gia” này đã không có một dấu ấn đáng kể nào ngoài việc phải xin lỗ trên báo chí vì câu nói ngô nghê vô cảm, vô trách nhiệm khi toàn thành phố đang ngập chìm trong cơn hồng thuỷ. Mọi mặt của thủ đô đều dậm chân tại chỗ và thụt lùi nghiêm trọng (việc dẫm chân tại chỗ và thụt lùi là tình trạng chung của cả nước ở mọi vùng, miền, cấp ngành… nên không tính làm điểm trong cuộc đấu Đại hội, do vậy không phải là điểm yếu riêng của Phạm Quang Nghị)

Xét trong tương qua của cuộc tranh quyền đoạt vị trước Đại hội này, tầm vóc, khả năng, não trạng Phạm Quang Nghị cũng “đồng hạng” ngay cả với những nhân vật đương tại vị như Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết hay Nguyễn Phú Trọng.

Thế mạnh hiện Nghị đang có là tuổi tác và nếu có thêm thành tích “bóp chết công giáo” thì chắc chắn me-sừ này bước được lên tam cấp Thường trực ban bí thư, cánh cửa vào ngôi Tổng bí thư đã mở chỉ còn là ngay trong Đại hội hay chuyển tiếp giữa nhiệm kỳ tới mà thôi (câu nói “bóp chết công giáo” là của Phạm Quang Nghị phát ngôn trong hội nghị tổng kết công tác tôn giáo năm 2009 vừa qua)

Thực tế thì Nghị đã chẳng bóp chết được ai cả. Câu chuyện về 8 giáo dân ngạo nghễ trước những “phiên toà ô nhục” vẫn còn đó như mới ngày hôm qua, cái “tinh thần Ngô Quang Kiệt” đã bùng cháy trong lòng giáo dân và lan toả sang các lực lượng xã hội tiến bộ khác là một minh chứng hùng hồn đầy thuyết phục cho “chiến thắng của công lý”, của “đoàn kết hiệp thông”, của “dấn thân thần thánh”

“Tinh Thần Ngô Quang Kiệt” mới là quan trọng, những người có lương tri đang cố giữ lấy và nhân lớn lên trong cuộc “khổ nạn đẹp đẽ” vì “công lý sự thật”…

Đúng thế, “tinh thần Ngô Quang Kiệt” thật sự là quan trọng hơn Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt, nó đã sống bền chắc và trở thành sức mạnh thiêng liêng trong lòng giáo dân giáo phận Hà Nội sẵn sàng bùng lên bất cứ lúc nào.

Thế nhưng Tổng giám mục Ngô Quang Kiệt “ra đi” lúc này như dư luận đang lo ngại tức là bao nhiêu nhọc nhằn mất mát (cả máu nữa) đã đổ ra cho cuộc đấu tranh vì “công lý sự thật” của giáo dân, trở thành “điểm thưởng” cho Phạm Quang Nghị và phe cánh chính trị thân Tầu của ông ta. Và khi đã ở “ngôi vị”, khả năng ông ta có thể “bóp chết công giáo” được hay không bỗng nhiên lại được quyết định bởi sự “đi” hay “ở” của vị Tổng Giám Mục đáng kính này.

Dư luận trong và ngoài nước đặc biệt quan tâm, giáo dân đau đáu “thức canh” cả Giáo hội trở mình... Chúng ta tin, có quyền tin, và buộc phải tin rằng các đấng, bậc của Giáo hội (cả trong và ngoài Hội đồng Giám mục Việt Nam) và giáo dân, có đủ sáng suốt, can đảm để thấy rõ thế sự ngặt nghèo này. Kết quả của suy nghĩ sáng suốt, ý chí can đảm “chớ thấy sóng cả mà ngã tay chèo “ luôn là đúng và bất ngờ...

Bất ngờ là một Giám mục của một Giáo xứ nhỏ bé, hẻo lánh, nghèo nàn, lạc hậu lại trở thành Tổng giám mục Hà Nội, trung tâm văn hoá chính trị kinh tế của đất nước... Bất ngờ là vị mục tử hiền lành đôn hậu ấy lại bỗng trở nên can đảm, kiên cường bảo vệ Giáo hội, bảo vệ đàn chiên trong cơn sóng dữ... Bất ngờ là ông lại trở về đúng lúc khi không ai còn dám mong đợi...thế thì bất ngờ phía trước có thể sẽ là...ông vẫn ở đó..vẫn mỉm cười đôn hậu, vẫn giơ tay chúc phúc mọi người, vẫn xắn quần, chống gậy đi thăm dân lành trong cơn hoạn nạn và...vẫn “khẩu khí” mắng vào mặt đám tham quan ô lại “giẻ rách” của chính quyền cộng sản Hà Nội “ tôn giáo là quyền chứ không phải ơn huệ xin cho”.

Tôi thấy Giáo dân Hà nội đã cởi áo, sẵn sàng vác Thánh giá cùng chủ chăn nhân lành bước lên đồi “Sọ”- Bất ngờ vẫn đang ở phía trước.