Bài thơ đầu anh viết tặng em, Là bài thơ anh kể về đôi dép. Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết, Những vật tầm thường cũng viết thành thơ. Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ, Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước? Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược, Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau. Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao, Cùng chia xẻ sức người chà đạp. Dẫu vinh nhục, không đi cùng người khác, Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia. Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi, Mọi thay thế sẽ trở thành khập khiễng. Giống nhau lắm, nhưng người đời sẽ biết Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu! Cũng như mình trong những lúc vắng nhau Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía, Dẫu bên cạnh đã có người thay thế, Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh. Đôi dép vô tri khắng khít song hành, Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối, Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội, Lối đi nào cũng có mặt cả đôi. Không thể thiếu nhau trên bước đường đời, Sống mỗi chiếc ở mỗi bên phải trái, Nhưng tôi yêu em bởi những điều ngược lại, Gắn bó đời nhau bởi một lối đi chung. Hai mảnh đời thầm lặng bước song song, Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc, Chỉ còn một là không còn gì hết, Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia. (Bản dịch của Nguyễn-Thế-Hùng)UNE PAIRE DE SANDALES Mon premier poème dédie à toi, ma cherie, Portait sur le thème d’une paire de sandales. Et pensant à toi les souvenirs me tourmentent par tant de soucis Qui inspirent la poésie même avec des choses banales. On ne sait quand ces deux sandales se liaient. Elles ne s’aiment pas, certes, mais pourquoi sont-elles inséparables Pour supporter en commun tout le poids des hauts et des bas a peu près, Mettant leurs pieds sur le tapis rouge comme sur les sentiers poussiereux et implacables ? Elles marchaient, s’usaient d’une même allure sur un terrain égal, Et partageaient courageusement la pression des porteurs de sandales Parce que le destin les avaient rendues l’une dépendante de l’autre, Honneur et humiliation, qu’importe, jamais elles ne se sépareraient, Même si l’une d’elles, un jour, succombait. Toute substitution serait donc vaine et incompatible. Elles ne forment jamais un coupe possible Puisqu’on le reconnait aisement Bien que ces deux sandales forcement liées se ressemblent parfaitement. Comme nous deux pendant les longues absences, On marchait, a pas manqués, se penchant vers l’unique sens, En dépit de son partenaire qui tenait compagnie Car le coeur de vagues souvenirs fut tout rempli. Cette paire de sandales - objets inanimes qui intimement coexistaient, Sans juron ni serment mais en toute sincèrité elles se comportaient. Point de belles promesses et libres de pire trahison, Elles se cotoyaient inséparablement, chacune a sa place - à droite et à gauche -leur vie durant sur tous les raidillons. Mais je t’aime pour des choses contraires : Nous nous sommes liés d’amour pour une cause si chère. En silence, nos deux vies communes se deroulent paisiblement, Lorsque l’une d’elles se perd, elles s’arrêtent brusquement, Car l’existence d’un seul être signifie que tout est perdu, Si l’autre est porté éternellement disparu ! (không biết tác giả).
|