Home Văn Học Văn, Nhạc, Thi Sĩ Bài viết trích từ trang nhà

Bài viết trích từ trang nhà PDF Print E-mail
Tác Giả: Hoàng Lan Chi   
Thứ Hai, 07 Tháng 6 Năm 2010 13:21

Lan Chi viết về : Dương Nguyệt Ánh,Hà Huyền Chi,Kim Khải,Ngọc Mai

Dương  Nguyệt  Ánh

Năm 2004, tôi gặp Dương Nguyệt Ánh đầu tiên.
 
Khuôn mặt trắng, tươi cười. Điều quyến rũ tôi nhất là …bờ vai như thạch ngọc. Rất đẹp!
 
Tôi gọi điện thoại hẹn sẽ phỏng vấn nhưng rồi  lu bu với cuộc sống đang nhiều gian nan nên không thành.
 
Năm sau gặp lại ở đâu đó không nhớ, tôi bật cười khi nghe ông xã DNA kể “ …DNA bây giờ nổi tiếng nên mấy đứa con em bảo, thôi nó đổi họ Dương!”
 
Rồi mấy năm sau gặp lại, tôi hỏi “Mấy đứa nhỏ còn đòi đổi họ không?” , DNA bật cười “Chị Lan Chi nhớ dai quá. Hết rồi!”
 
DNA viết “Chị ơi, đọc bài ‘ Bác và cha tôi’ của chị, em rớm nước mắt. Em cũng xuất thân nhà giáo như chị nên đọc bài chị, em thích lắm”.
 
Cũng DNA làm tôi vui bát ngát khi DNA viết “Cám ơn chị Lan Chi đã có những dòng thơ rất đẹp. DNA cũng thích câu ‘Vàng bay theo áo lùa chân guốc’ lắm và dám liều lĩnh nói rằng 4 câu đầu bài thơ của chị hay hơn của Tản Đà! DNA đang ngồi trên máy bay sang Australia chứ không thì sẽ lo đêm nay nhà đại thi sĩ hiện hồn về bóp cổ con ranh dám khen thơ chị Lan Chi hay hơn!”
 
Khi xem DVD Asia “ 55 năm nhìn lại” tôi vô cùng xúc động trước những gì DNA “nói” trong DVD.
 
Hỏi, DNA nói phải tự viết script cho chính mình. Những điều DNA “nói” trong đó thật cảm động biết bao!
 
Tôi yêu em vì đa tài, vì gia giáo nếp nhà, nhưng trên hết là người trẻ vẫn còn rất “nặng lòng” với quê hương!
            
   Hà Huyền Chi

Phải nói tôi yêu thơ Hà Huyền Chi. Với tôi, thơ HHC hay.

HHC dễ thương với phụ nữ có lẽ vì tính “trăng hoa”.

HHC, vì thế trở nên khó ưa với đàn ông, đàn ông của nhiều giới!

Tôi cũng không tài nào nhớ nổi vì sao quen. Chỉ biết rằng hồi đó, tôi làm riêng một “topic” cho thơ HHC với tựa “HHC, đạn thơ từ tim vỡ”.

Tôi, đã viết cảm nhận cho một bài thơ của HHC viết cho vợ. “Nửa kia ơi”, tôi còn nhớ như thế.
 
Chị HHC đẹp, tôi thấy thế khi nhìn hình chị ở net. À, sao chưa bao giờ tôi nói chuyện với chị nhỉ? Tôi nói chuyện với HHC nhiều lần và bây giờ mới nhớ chưa bao giờ gặp chị.
 
Ngày tôi mới đến Virginia , ở nhà cậu kia. Cậu nhắn “Cô ơi, hồi nãy có ông HHC gọi cô. Phải nhà thơ không cô?” “Đúng thế” “Cháu ngưỡng mộ thơ ông ấy mà chưa có dịp.”
 
Thơ HHC hay bao nhiêu thì giọng nói …chán bấy nhiêu! Sau này thực hiện một chương trình gì đó, tôi nói HHC viết và tôi đọc. “..Thỏ đọc đi, giọng anh vịt đực mà”! HHC nói thế vì tôi thẳng thắn chê “Giọng anh khàn nghe chán quá!”
 
Tôi, hay đặt tên cho người khác. HHC là người đặt tên cho tôi! Khi xem cái hình tôi ôm gốc cây, HHC bảo giống con thỏ đang đợi chờ. Từ đó, tôi là “Thỏ khờ” của HHC và HHC là “Zùa” của tôi! Hai anh em mail cho nhau thì ký tên TK và Z!
 
Tôi, phải nói rất yêu một bài thơ HHC viết tặng tôi. Bài “Nhắp chép quỳnh đắng nghét tuổi thơ”.
Có nhiều lý do. Thứ nhất, tên tôi là Quỳnh. HHC viết ngay chén Quỳnh mà không là hoa Quỳnh! Hoa, nhiều người nói. Chén, mới chỉ một HHC! Thứ hai, tuổi thơ và đắng nghét. Có cái gì đó làm lòng tôi chùng xuống.
 
Trong thơ ấy, tôi yêu nhất câu “Mái tóc em buồn dặm sợi bạc, cũng bạc lòng ta lúc tỉnh say”. Vâng, tôi, không còn trẻ và HHC đã viết cho tôi – đúng như là tôi hiện hữu! Là tóc đã bạc. Bạc tóc và bạc lòng!
 
Câu thứ hai tôi yêu là “Đêm trôi thật chậm như sông nghẽn”! Lạ, phải thế không? Ví đêm trôi chậm như một dòng sông nghẽn!
 
 Nhắp chén quỳnh đắng nghét tuổi thơ                                  

Nơi ta không có gì ngoài cây
Ôm chi đời lãng, xanh xao ngày
Con thỏ ngu ngơ chiều phát vãng
Quê trong hoài niệm cũng lưu đầy

Ngọn tóc buồn em dăm sợi bạc
Cũng bạc lòng ta lúc tỉnh say
Nói cười lấp lánh như sao lạc
Mà chút lòng riêng thả gió bay

Nơi ta đâu có gì ngoài hoa
Ong bướm ngây tình gọi thiết tha
Ngõ trước vườn sau hương phấn rụng
Rụng thầm từng cánh mộng gần xa

Nơi ta nào có gì ngoài mưa
Hoa khóc tàn phai, lá ngẩn ngơ
Đêm trôi thật chậm như sông nghẽn
Nhắp chén quỳnh đắng nghét tuổi thơ
 
Hà Huyền Chi
 
Hoàng Lan Chi năm 1990
 
Bài Hoạ
 Có một gốc cây đứng lặng buồn
Soi nghiêng dòng nước ánh chiều buông
Cành khô trơ trụi không tàn lá
Con thỏ ngẩn ngơ duới cội thường
 
Nơi ta mơ uớc cũng nhiều cây
Phủ kín rong rêu giấc mộng đầy
Ngươi có thay ta về tuốt lá
Cho rừng hoa nở ngát trời mây
 
Nơi ta thầm mộng cũng nhiều mưa
Từng giọt đung đưa đẫm lệ mờ
Con thỏ ngẩn ngơ nhìn mưa trắng
Ngươi giữ dùm ta chút tình xưa?
 
Hoàng Lan Chi
 
Nhiều ngày chơi vui vẻ. Như khi HHC chấm nhan sắc tôi …bẩy điểm, tôi ngúng nguẩy và HHC viết:
 
Vũ trụ sinh ra với bẩy ngày
Hồn anh bẩy mảnh thả trên mây
Cho em bẩy điểm còn chê ít
Thì tặng cho em cả mạng này!
 
Tôi thấy hay. Hay vì toàn bẩy, bẩy! Bẩy ngày, bẩy mảnh và bẩy điểm!
 
Và một ngày không vui. Tôi thực hiện chương trình “Lệ đá,  từ nhạc đến lời”. Tôi liên lạc Trần Trịnh, người viết nhạc. Tôi hỏi HHC, người viết lời. Lúc đó, tôi hoàn toàn không biết mấy năm trước đã có lời qua tiếng lại về nhạc phẩm này giữa đôi bên. HHC tính vốn kiêu căng và lắm khi ngang ngược! Nói tôi phải làm thế này làm thế nọ. Tôi nổi sung cự lại. 
 
Tôi, yêu thơ HHC nhưng không yêu tính nết HHC!
 
  Kim Khải

   Tôi thích nghe nhạc nên hay viết cảm nhận về âm nhạc. Vì đó duyên với nhạc sĩ thành danh hay mới người mới viết nhạc, tôi đều có.
 
Riêng với hoạ thì nói sao nhỉ? Thuở nhỏ, thích vẽ và hay vẽ lăng nhăng ở cuối tập khi không còn sử dụng.Tưởng tượng ra một câu chuyện hoàng tử công chúa nào đó rồi vẽ vẽ và không đưa ai xem cả. Đôi khi cha tôi thấy. Ông la lối. Rằng họa sĩ nghèo, không được đi theo con đường đó. Thì cũng phải thôi.

 Di cư vào Nam với hai bàn tay trắng, bậc cha mẹ nào cũng muốn con cái có một nghề ổn định để tự nuôi thân và không phiền đến ai. Chả thế mà cha tôi tuyên bố như sau “ ..đậu trung học, trả ¼ tự do. Tú tài 1 trả tiếp ¼. Tú tài 2 trả tiếp ¼. Đại Học trả nốt, coi như tự do! Lúc đó mới có quyền nghĩ đến …tình yêu, hôn nhân!
 
Và tôi từ bỏ hoạ. Chuyên tâm học chữ. Tôi chỉ thích tranh nhẹ nhàng, thơ mộng theo kiểu Tú Duyên. Tôi ghét tranh Picasso. Không hiểu và kỳ cục, làm sao thích được?
 
Ngày còn ở Việt Nam , tôi đến quán hát với nhau của người bạn. Khải là bạn của chị. Từ khi ra trường đến lúc tuổi đã già, dường như tôi luôn là đối tượng cho ít nhất một người nào đó. Tôi muốn nói, khi tôi xuất hiện là gây chú ý. Với Khải, tôi cũng thế.
 
Nhưng cái tính Khải ngông. Ngông và ngang. Khổ nỗi, đôi khi tôi lại “yêu” những người có tính đó. Khải gọi điện thoại và sau đó đến quán trước, nhờ cậu tiếp tân lại bàn tôi và mời tôi. Với người khác, có khi tôi “ngúng nguẩy” không thèm! Nhưng hôm đó có thể trời đi vắng nên Hoàng Cô Nương bỗng từ bi bất ngờ (!) và tôi đến bàn Khải.
 
Lâu quá và tuổi già làm tôi quên nhưng chỉ nhớ Khải làm tôi vui vui. Cái “gặp nhau” của tôi-Khải là cùng yêu mến nhạc PD. Nhưng tôi không yêu Phạm cái kiểu của Khải. Khải yêu rất say đắm và đôi phần mù quáng. Khải bênh vực tất cả và còn ngang ngược tự cho là mình đúng tất cả. Thời gian đó PD chưa về nước ở luôn và chưa tuyên bố gì. 
 
Khải lên sân khấu hát tặng tôi bài gì đó của PD, tôi quên rồi.
 
Khải vẽ tặng tôi một hình theo kiểu gì đó, tôi không nhớ ngành hoạ gọi là gì. Bức Khải vẽ làm tôi nhớ đến người bạn Khoa Học cũ. Anh cũng vẽ tôi theo kiểu đó. 
 
Kỷ niệm về Khải có hai điều.
 
Một là khi Khải đến nhà tôi chơi và trong khi tôi đang lui cui tìm gì đó, Khải bỏ áo ngoài. Tôi cự, Khải ngang ngược “Anh quen khí hậu Mỹ. Nhà em quá nóng. Em có muốn anh đeo cái bảng đề là Tôi chỉ là bạn cô LC thôi không?”! Nói vậy nhưng Khải vẫn mặc áo vào. Từ đó, không bao giờ tôi để Khải đến nhà. Nhưng, có một điều kỳ lạ là tôi, vốn “cổ xưa” vì giáo dục gia đình, lại không giận Khải!
 
Hai là chúng tôi có một buổi vui với nhau bên bờ sông Sài Gòn trước khi tôi đi Mỹ. Chỉ là nhóm chúng tôi, những người yêu nhạc PD như tôi, như Khải, như Sơn, như Thuý Nga, như Bùi Hiến, như Khuê..
 
Thuý Nga hát hay lắm. Lần đầu nghe TN hát, tôi ngỡ Thái Thanh

Sơn, rất trẻ nhưng nhận xét về âm nhạc thì khỏi nói. Đến giờ này, tôi chưa thấy một người trẻ nào có nhận xét, nhận định về nhạc PD hay thế.
 
Nga hát. Sơn nhận xét gì đó. Khải phản bác. Tôi không nhớ rõ vì đã lâu nhưng Khải, bản tính ngang ngược, luôn cho mình là đúng, đã cự cậu nhỏ. Sơn, lần đầu gặp Khải, vì “nể” tôi nên Sơn nhịn.
 
Sơn đã nhịn, Khải làm tới. Và điều mà tôi và Khuê bật cười là “cậu nhỏ” này đâu có vừa gì! Sơn đã nói một câu ám chỉ, Sơn- là người mới của tôi – và Khải là người cũ! Tất nhiên  mọi người có mặt hôm đó hiểu là nói về quan hệ những- người- yêu- nhạc PD. Nhưng cái cách ”chơi chữ” của Sơn làm tôi thú vị. Thú vị vì … Khải thua! Không nói được gì! Tôi không hiểu tại sao với Khải, tôi cũng hay nhịn! Có lẽ tôi hay chùng lòng khi gặp những mảnh đời như thế.
 
Tôi không biết Khải nhiều. Chỉ hay là Khải từ Mỹ về Việt Nam năm 1990 và làm gì đó. Khải in mấy quyển sách Khải viết về hội hoạ rất đẹp và dày. Khải hay ngồi uống rượu một mình. Một mình và không nói gì cả. Khải đốt đời mình trong men rượu. Cái u uẩn đó của Khải làm mềm lòng tôi và tôi hay “nhịn” Khải.
 
Ngày mai đi Mỹ, buổi tối hôm đó tôi hẹn gặp hai người đàn ông tôi mến. Tôi mơ hồ đoán là lâu lắm tôi mới về được Việt Nam . Khải là một trong hai người đó.
 
Khải nói dóc đang ở Vũng Tầu lúc tôi gọi phone nhưng khi tôi nói “Mai em đi rồi đó” thì chỉ khoảng mươi phút sau, Khải đến.
 
Vẫn say sưa, vẫn buồn não nuột và vẫn “ngang ngược”. Ngang ngược nên tôi có phải là người yêu của Khải đâu mà Khải ôm tôi trong vòng tay! Cái ôm đầu tiên và có lẽ cuối cùng.
 
Đó là hình ảnh có lẽ cuối cùng về Khải. Giờ này Khải như thế nào, sống ra sao, chết vì rượu chưa, tôi không biết!
 
Cô đơn và cao ngạo, Khải là thế đó.

 
   
Họp mặt hát với nhau bên bờ sông Sài Gòn : Thuý Nga-Lan Chi–Sơn- NM-Khải 
 
 
 
Hoàng Lan Chi với Nguyễn Ngọc Sơn, một người trẻ viết về âm nhạc rất hay

 
 Ngọc Mai

Ngọc Mai ở diễn đàn Sương Nguyệt Ánh, tôi ở diễn đàn Trưng Vương nhiều hơn. Cả hai diễn đàn ở Việt báo forums. Quen nhau từ cõi ảo và thật là năm 2006, Mai cùng ông xã ghé Hoa Thịnh Đốn thì gặp gỡ.
 
Em đẹp, nét khoẻ mạnh và hai vợ chồng rất xứng đôi. Đó là suy nghĩ của tôi.
 
Tôi mến Mai vì nét đứng đắn và đúng mực. Vài nick khác ở cõi ảo có nét “du đãng”, tôi không thích lắm.
 
Tôi nhờ Mai nghe nhạc và cùng bình luận trong chương trình Tác Giả-Tác Phẩm và Thính Giả của tôi.
 
Đầu tiên là CD “Bao giờ em biết” của Nguyễn Tuấn phổ thơ Vương Ngọc Long.
 
Trước đó, tôi doạ Nguyễn Tuấn “Kỳ này cô nương sẽ mời một nữ. Hai bà bình phẩm, cho ma sơ chết!’. Thế nhưng Ngọc Mai đã phá vỡ mưu đồ cho …NT chết của tôi ! Nghĩa là thay vì “moi móc” khuyết điểm ra chê cho tôi …nhờ, NM lại toàn chọn ưu điểm!
 
NM khéo ấy mà. Khéo quá làm tôi cũng hơi ngan ngán. Lý do, tôi thấy “thiên hạ” viết về nhau, ca nhau quá, áo thụng vái nhau quá, tôi kinh hồn bạt vía. Tính tôi ngang tàng, và vì thế ghét cái vái nhau đó lắm. Vái đúng mức thì được, vái theo kiểu “ tuyệt phẩm, tuyệt tác, anh thư nữ kiệt, thi hào, văn hào..” gì đó làm tôi chỉ muốn …! Do đó khi NM khéo trong việc giới thiệu CD, tôi gọi cho em và cười hí hí chọc em này nọ.
 
Lần thứ hai, NM hợp tác với tôi và Lê Hữu là CD “Ru em ngọt ngào” của Trần Ngọc, đa số do Phạm Anh Dũng phổ. Trần Ngọc sướng “rên mé đìu hiu” và đăng đi đăng lại trên báo của TN!
 
NM hay làm MC cho các nhạc hội ở CA, nơi em cư trú. NM viết tuỳ bút kể về con cái rất cảm động. Một lần cho con gái đi thi dương cầm và một lần cho con trai đoạt giải nấu ăn.
 
Về khía cạnh “làm mẹ”, tôi thấy mình rất gần gũi với NM. Về cảm nhận âm nhạc, tôi khó tính hơn em.
 
Và như thế đồng nghĩa là tôi không khéo như em!