Trẻ mãi Print
Tác Giả: Trà Lũ   
Thứ Tư, 18 Tháng 2 Năm 2009 23:00
Tết đã qua mà không khí tết vẫn còn quanh quẩn trong làng. Ông Từ Hoè, hội viên viễn cư, đã về miền Tây, nhưng bóng dáng ông vẫn như còn ẩn hiện với mọi người. Người nhớ ông nhất là hai cô Huế. Hai công nương này lúc nào cũng nói: Người mô mà dễ thương chi lạ !

Sở dĩ dân làng mê và nhớ ông Từ Hoè là vì sau tết ông còn ở nán lại với mọi người một tuần và làm thêm nhiều việc kỳ diệu. Trước khi tiễn ông về miền tây, dân làng đã làm một bữa ăn tiễn đưa. Bữa này do Chị Ba Biên Hòa đứng chủ bếp. Các cụ có biết Chị Ba nấu món gì không ? Chị biết dân làng đã ngấy bánh chưng bánh tét và giò chả nên chị nấu món dân giả. Chị đãi cơm trắng, cá lóc kho, dưa giá. Chao ơi, cái bữa đặc sệt Nam Kỳ này làm tôi nhớ quê hương qúa chừng. Cá lóc kho với thị nạc lưng, với nước dừa, với hột vịt, ăn với dưa giá, sao mà nó ngon làm vậy.

Ông Từ Hoè cũng xin làm thêm một món. Đó là món cá bống kho tiêu. Cái ông này đúng là thổ công Toronto. Ông tìm ra được cá bống trứng mới tài chứ. Ông bảo con cá bống trứng này chắc phải nhập cảng từ VN. Nó làm ông nhớ lại những ngày xưa đóng quân ở Đồng Tháp Mười. Đây là những con cá nhỏ bằng ngón tay út, chúng bám vào đám rễ lục bình trôi trên sông, chúng sống bằng bọt bèo lục bình nên trong ruột không có chất dơ. Dân Đồng Tháp chỉ cần quơ lưới dưới bè lục bình là bắt được chúng dễ dàng. Vì trong bụng không có chất dơ nên không cần mổ bụng cá, ta chỉ cần rửa cá sơ sơ rồi xóc muối, cho vào tã đất, thêm nước mầu, thêm chút dầu, lửa liu riu. Khi cá chín lúc đó mới cho tiêu. Ông vừa rắc tiêu vào tã cá vừa cười khà khà: Hạt tiêu nấu ở nhiệt độ cao sẽ mất hết mùi thơm. Bây giờ sắp bắt tã cá ra, tôi mới cho tiêu là vậy. Đây là bí quyết làm món cá thơm nhức mũi. Mà không phải ông xài hạt tiêu đã xay sẵn. Ông bảo hạt tiêu xay sẵn sẽ mất mùi thơm nhanh chóng. Khi nào ăn mới xay. Chịu ông quá.

Cụ B.95 thấy Chị Ba kho cá lóc, ông Từ Hoè kho cá bống, cụ liền làm một nồi canh Bắc Kỳ: canh rau đay nấu với cua. Quê hương VN là đây, trong cái bếp thân yêu này, đâu phải tìm ở xa.

Cả làng thấy cơm nóng canh sốt đã nấu xong liền ngồi vào bàn ngay. Ai cũng ăn uống xì xụp, thật là thân tình và vui quá sức. Trong lúc mọi người đang mải mê ăn, ông Từ Hoè lên tiếng: bữa ăn ngon thế này mà nếu có thêm chuyện cười thì độ ngon sẽ tăng lên gấp bội. Tôi xin mở đầu. Đây là chuyện liên hệ tới việc đón tết ngày xưa ở quê nhà. Chuyện như thế này: Tại một gia đình kia, bà vợ thì tíu tít chuẩn bị đón khách, nào pha trà, nào têm tràu. Bà thấy ông chồng cứ đủng đỉnh như không chuẩn bị gì cả, liền nói: Này ông, khách khứa sắp tới, ông định cứ mặc quần xà lỏn để tiếp khách sao ? Ông chồng ngày đầu năm bị vợ trách tức qúa liền đáp: Ừ, tôi định mặc quần xà lỏn để cho mọi người thấy bà đã nuôi tôi thế này. Bà vợ không phải tay vừa liền nói: Nếu ông đã nói vậy thì ông nên cởi luôn quần xà lỏn ra để thiên hạ thấy ông có xứng đáng được tôi phụng dưỡng không !

Cả làng bò ra cười, nhất là phe liền ông.

Anh John được hứng liền giơ tay xin phụ họa: Chuyện này gốc ở VN, khi nó sang tới Canada thì nó biến thái, như sau: Có một cặp vợ chồng cao niên đã tới tuổi xin được tiền già. Bà vợ tỏ vẻ băn khoăn. Bà nói với chồng: Ông đã đánh mất hết giấy tờ liên hệ tới ngày sinh thì làm sao chứng minh được tuổi già ? Ông chồng liền trả lời: Bà cứ an tâm vì tôi đã có cách. Và ngày hôm sau ông đi xin tiền giàtừ sáng sớm. Đến trưa thì cụ ông về nhà giơ cho cụ bà xem tấm ngân phiếu. Cụ bà phục qúa bèn hỏi làm cách nào mà cụ ông chứng minh được tuổi già. Cụ ông liền cười rồi đáp ngay: Khó gì ! Tôi phanh ngực ra cho nhân viên họ thấy lông ngực tôi trắng xoá, thế là họ tin ngay. Cụ bà phục qúa, nhưng rồi lại nói, giọng tiếc rẻ: Sao ông không phanh luôn phiá dưới cho họ thấy mức độ tàn phế để họ cấp dưỡng thêm ?

Phe liền ông cười như phá. Phe các bà cười bò lăn bò càng, đấm nhau thùm thụp. Không khí ăn tết của làng tôi vui thế đấy các cụ ạ.

Trong bữa ăn ai cũng tấm tắc khen món cá lóc của Chị Ba làm chị sung sướng qúa chừng. Chị bảo đầu năm mà được khen thế này chắc chị sẽ hên cả năm. Nhân ăn món cá lóc, ông Từ Hoè lại miên man sang con cá này. Ông bảo ngày xưa quê nhà ăn món cá lóc nướng xỏ cành tre hay nướng bẹ chuối sao mà nó ngon thế. Chị Ba Biên Hòa và hai cô Huế ngơ ngác, không hiểu món cá xỏ cành tre và ốp bẹ chuối là món gì, ông Từ Hoè cười ha ha rồi nói ngay: Hai món này chỉ ở đồng quê mới có. Con cá lóc bự bắt được dưới đìa đem lên bờ, không phải đánh vảy mổ bụng gì cả, ta lấy một cành tre vót nhọn, thọc từ miệng cá đến đuôi rồi đem nướng trên lửa hồng. Ta trở qua trở lại cho chín đều, bao giờ thấy da cá nứt nẻ tươm mỡ ra là biết cá chín tới. Tuốt con cá ra khỏi cành tre, đem đặt vào đĩa. Lấy đũa trấn trên lưng cá, tự nhiên lớp da cá vảy cá tróc ra, ta có một con cá trắng ngần, thơm ngát nóng hổi. Ta bèn cuốn bánh tráng, rau sống, củ kiệu, chuối chát, chấm với mắm nêm. Ôi món ăn đồng quê sao mà ngon thế. Đó là món nướng xỏ cành tre. Còn một cách nướng cá khác cũng hấp dẫn lắm. Con cá lóc tươi để nguyên, không phải đánh vảy mổ bụng gì cả. Ta lấy bẹ chuối tươi ốp cá lại, rồi cột một sợi kẽm chung quanh, rồi phủ rơm khô đốt lên. Rơm chóng tàn nên ta đốt nhiều lượt. Khi nào thấy bẹ chuối tóp lại và thấy mỡ cá tươm ra, đó là dấu cá chín. Ta cũng làm như cá nướng cành tre ở trên, bày lên đĩa, cuốn bánh tráng, chấm mắm nêm. Món này nhậu với la de củ kiệu thì ngon quên chết.

Sau phần chuyện cá lóc thì làng tôi chuyển sang đề tài con trâu. Năm con trâu mà, đâu đã hết chuyện. Ông ODP đố mọi người chữ Hán gọi con trâu là gì. Ai cũng đáp là ‘ngưu’. Ông đồ ODP lắc đầu. Ngưu là con bò. Con trâu cũng họ nhà bò nhưng vì con trâu ưa đầm mình dưới nước nên để phân biệt trâu với bò, người ta dùng tên ‘thủy ngưu’ để gọi con trâu. Người Mỹ thấy ta có lý qúa nên mới bắt chước ta mà gọi con trâu là ‘water buffalo’ là thế. Ông ODP lại cười ha ha rồi đố câu thứ hai: Con trâu cả đời chỉ ăn cỏ ăn rơm, suốt đời ăn chay, không hề biết đến miếng thịt, tại sao con trâu lại khoẻ thế ? Cả làng chịu. Ông ODP đặt ra câu hỏi mà cũng chịu luôn, ông cũng không tìm ra câu trả lời. Các cụ có biết tại sao không, xin mách cho làng tôi với.

Rồi làng chuyển sang phần tin thời sự. Anh John vui vẻ thuyết trình ngay. Rằng tin nổi bật trong tháng là lễ tuyên thệ nhậm chức của tân tổng thống Hoa Kỳ Obama. Cả thế giới theo dõi. Điểm nổi bật nhất trong khối triệu triệu người ăn mừng là khối dân da đen. Hoa Kỳ qủa thật là một nước dẫn đầu về dân chủ. Tổ tiên họ nội của Obama đâu có gốc Hoa Kỳ, thế mà dân Hoa Kỳ vẫn chấp nhận. Tổng thống Obama tuổi con trâu nha. Ngày lễ tuyên thệ sao mà thời tiết lạnh thế. Nghe nói Thượng nghị sĩ Kennedy đã bị cảm lạnh và phải vào bịnh viện ngay.

Ông ODP phụ họa: Vì nhiệm kỳ tổng thống bắt đầu theo năm dương lịch nên buổi lễ nhậm chức phải vào mùa đông, chứ giá mà lễ nhậm chức vào mùa xuân thì đẹp biết bao. Cũng vì lễ nhậm chức vào mùa đông nên lịch sử ghi là Tổng thống William Harrison vì đọc diễn văn dài mà lại đứng giữa trời giá lạnh nên ông bị cảm sưng phổi nặng và đã quy tiên sau đó một tháng. Nghĩ cũng buồn cười về các bài diễn văn nhậm chức, có tổng thống chỉ nói ngắn gọn có chút xíu như Tổng thống George Washington năm 1793, bài diễn văn dài có 135 chữ. Có tổng thống thì nói dài như Tổng thống William Harrison năm 1841 trên đây, bài diễn văn những 8,445 chữ !

Tin thời sự sốt dẻo tiếp theo là quốc gia đầu tiên mà tân tổng thống Obama sẽ thăm là nước Canada. Tổng thống Mỹ nào nhậm chức xong cũng đều xuất hành phương bắc. Phương bắc chính là láng giềng Canada. Đây là một truyền thống tốt đẹp đã lâu đời, tổng thống Mỹ nào cũng giữ, trừ tổng thống Bush. Ông Bush đã xuất hành phương nam, đi thăm Mexico thay vì phương bắc, do vậy mà lâu nay Canada không có thắm thiết lắm với ông Bush.

Đó là tin tức thời sự nổi cộm. Còn nhiều tin tức khác cũng đặc biệt và mang mầu sắc rất Canada. Như bà Jackie Nash ở tỉnh bang Saskatchewan ở miền trung Canada vừa kiện chính quyền đã bắt và giết ba con chó của bà. Cảnh sát đã bắt 3 con chó vì chúng chạy nhông ngoài đường và không có bảng đeo cổ. Vì chủ nhân là bà Nash thì đang ăn tiền xã hội nên cảnh sát sợ bà không có đủ tiền nộp phạt. Tòa án đã cho bà Nash thắng kiện, và chính quyền đã phải bồi thường.

Tin tiếp theo là sở cảnh sát ở Vancouver tháng qua đã phải hoá trang đóng kịch để bắt cướp. Số là lâu nay ở thành phố miền tây Canada này nhiều người già đi lạng quạng trên đường phố thường bị bọn cướp giật đồ, nạn nhân thường bị té và bị thương. Tháng qua, hai viên chức cảnh sát đã phải hóa trang thành hai ông già loạng choạng trên đường để nhử bọn xấu. Kết quả là hai vị cảnh sát đóng vai ông già đã bắt được 10 tên cướp.

Trên đây là tin từ miền tây và trung tây Canada. Bây giờ là tin Toronto, cũng liên quan tới an ninh. Cuối năm 2008 vừa qua, cơ quan cảnh sát Toronto đã mở chiến dịch ‘Amnesty’, đổi súng lấy qùa. Quý vị có súng có đạn, qúy vị cứ đem tới sở cảnh sát, cảnh sát sẽ không hỏi lý lịch tên tuổi qúy vị. Cứ trao súng, cảnh sát sẻ thưởng máy ảnh. Kết quả là cảnh sát đã thu được hơn 1,900 khẩu súng và 58,217 băng đạn đủ loại. Sẽ đỡ được bao nhiêu tội ác và án mạng. Cảnh sát Toronto khôn qúa chứ.

Tin cuối cùng là tin ở Montréal, miền đông. Đó là viẹc thành phố này sắp ra luật cấm các người biểu tình che mặt. Quý vị đã có can đảm xuống đường biểu tình thì phải có can đảm công khai lộ diện. Cảnh sát sẽ tôn trọng tự do và giữ an ninh cho qúy vị biểu tình, nhưng đễ tránh những vụ bạo động và quá khích, chính quyền phải biết mặt quý vị. Hợp lý qúa.

Trên đây toàn tin về an ninh, chắc các cụ nghĩ Canada lộn xộn lắm phải không ạ ? Không đâu. Canada vừa được liệt kê trong danh sách 10 quốc gia an toàn và có mức sống hạnh phúc nhất thế giới.

Cộng đồng VN tại Canada đông tới 200 ngàn. Kỳ tết, nơi nào cũng hội chợ, vui vẻ qúa chừng.

Rồi dân làng xin nghe chuyện thời sự VN. Việc này phải nhờ tài của Ông ODP. Ông liền cười hề hề, chắc ông nhiều chuyện lắm đây. Quả đúng như vậy. Ông kể chuyện bạn thân của ông mới về VN. Khi sang lại Canada, ông bạn đã kể cho ông nghe mấy chuyện VN, nghe như tiếu lâm mà không phải tiếu lâm chút nào.

Bạn ông kể rằng đây là một bản tóm lược tình trạng đất nước:

.. . Đảng chỉ tay, Quốc Hội giơ tay, Mặt Trận vỗ tay, Chính phủ ra tay, Doanh nghiệp nhà nước ngửa tay, Công ty hữu hạn ngoặc tay, Công An còng tay, Tội phạm bắt tay, Báo chí chùn tay, Trí thức phủi tay, Đồng đội cụt tay, Quan chức đầy tay, Dân chúng trắng tay.. .

Nếu bạn còn ngơ ngác chưa hiểu gì cả, tin gì mà toàn tay, xin mời bạn đọc bài phiếm về To với Nhỏ ở VN, như sau:

.. . Việt Nam là một nước rất nhỏ nhưng lại có thủ đô rất to.
Trong thủ đô rất to lại có những con đường rất nhỏ.
Trong những con đường rất nhỏ lại có những biệt thự rất to.
Trong những biệt thự rất to lại có những cô vợ rất nhỏ.
Những cô vợ rất nhỏ này lại dành riêng cho các quan chức rất to.
Các quan chức rất to này lại có những cái cặp rất nhỏ.
Những cái cặp rất nhỏ lại chứa những dự án rất to.
Dự án rất to nhưng hiệu qủa lại rất nhỏ.
Tuy hiệu quả rất nhỏ nhưng công quỹ lại thất thoát rất to.
Những thất thoát rất to này lại được coi la những lỗi rất nhỏ.
Ôi những to những nhỏ làm toàn dân lo.


Dân làng tôi nghe xong hai bài tường trình của ông ODP thì ai cũng nhếch mép cười chứ không cười xòa. Ai cũng thấy xót xa trong lòng. Đất nước VN thân yêu của chúng ta bây giờ vậy sao ? Làm sao bây giờ ?

Ông ODP lại lên tiếng. Ông bảo bây giờ ở Saigon có một câu ca dao mới, thoạt nghe thì thấy vô vị, nhưng nghe xong, suy thêm nột chút thì thấy câu ca dao này tầm bậy qúa. Xin mời các bạn nghe thử rồi cho biết cái tầm bậy nằm ở chỗ nào:

Bát hồ bát cháo bát cơm
Bát cơm bát cháo còn hơn bát hồ.


Hồ là một loại cháo nước thật lỏng, không có nhiều chất dinh dưỡng, mà chỉ có chất dẻo để ta làm keo dán., hoặc làm cho vải cứng láng. Trong ba bát trên đây thì hồ kém chất lượng nhất.

Đọc lần thứ nhất theo giọng Bắc Kỳ thì ta thấy cái nghĩa ‘bát hồ’ là như thế. Nhưng nếu đọc theo giọng Nam Kỳ thì ta thấy nó khác. Cái khác này làm ta bỗng giật mình. Thế này nha: Người Bắc phát âm rất rõ phụ âm cuối –t và –c, nhưng người Nam phát âm phụ âm cuối –t giống y như phụ âm cuối-c, ‘người Việt làm việc’được phát âm là / người diệc làm diệc /.

Từ cái phát âm sai –t biến ra –c, bát hồ biến ra bác hồ. Cái gì vậy cà ? ta như nghe một quả bom nổ. À, cái anh Nam kỳ này dám mang tên Bác Hồ ra xỏ xiên:

Bát cơm bát cháo còn hơn Bác Hồ !

Anh John nghe đến đây liền lên tiếng bênh tiếng Nam của vợ ngay. Anh nói: Chẳng riêng gì dân Nam Kỳ xỏ xiên Bác Hồ, mà có một người Bắc Kỳ chính cống, rất nổi tiếng trong văn đàn vừa công khai xúc phạm Bác. Đó là nhà văn nữ Dương Thu Hương. Bà này được tôi luyện trong trường văn ở miền Bắc, được Đảng huấn luyện thành cây viết chống Mỹ, chống Miền Nam. Nhưng sau 1975, vào tới miền Nam, bà mở mắt. Bà không những bỏ Đảng mà còn quay ra chống Đảng chửi Đảng kịch liệt. Bao nhiêu cái xấu cái gian dối của Đảng bà đem ra ánh sáng hết. Bà xin được tỵ nạn ở Paris. Sau 15 năm nghiên cứu các hồ sơ bên Pháp, bà vừa cho xuất bản cuốn ‘ Đỉnh Cao Chói Lọi’, bản Pháp văn tên là ‘Au Zenith’. Trong cuốn này bà phanh phui hết đời tư xấu xa của Bác.

Ôi, cái bà họ Dương Bắc Kỳ này kỳ qúa. Năm xưa nhà văn Vũ Thư Hiên đã phanh phui rồi mà, nay bà cậy có thêm tài liệu nên bà đem ra tung hê hết phải không ? Phiền qúa !

Phe các bà nghe đến đây đều than nhức đầu và xin tiếng cười để giải tỏa sự căng thẳng. Anh H.O. liền lên tiếng phụ họa. Anh bảo: Xin bác Từ Hoè cho nghe một chuyện tiếu lâm nào mà bác cho là hay nhất xưa nay. Bác có chuyện tiếu lâm Canada nào hay không ? Theo ý tôi thì chỉ có chuyện tiếu lâm VN là hay, chứ tiếu lâm Canada dở ẹc, nhạt thếch.

Bị nói khích, ông Từ Hoè liền nổi máu văn nghệ. Ông giao hẹn trước: Bữa nay còn trong tuần lễ tết nha bà con, tôi được phép kể bất cứ thứ chuyện cười nào nha. Chuyện này gốc Canada, như thế này.

Có anh chị Canada kia yêu nhau tha thiết và đang trên đường tiến đến hôn nhân. Anh là kỹ sư cơ khí, tên Tom. Chị là kỹ sư tin học, tên Jane. Bữa đó là ngày sinh nhật của anh Tom, chị Jane liền mời anh tới nhà đãi tiệc. Anh Tom diện bộ đồ đẹp nhất, tay cầm một gói qua đắt tiền, mặt tươi như hoa, dáng vẻ yêu đời vô cùng. Tới cửa nhà người yêu, anh hồi hộp bấm chuông. Chị Jane mặt mũi cũng tươi như hoa ra mở cửa. Anh vừa bước vào nhà thì bị chị bịt mắt ngay. Chị thắt cái khăn rất chặt rất kỹ quanh mắt anh và giao hẹn là anh không được mở ra cho tơi khi chị cho phép. Anh bị bịt mắt và dẫn vào bàn ăn. Anh được chị kéo ghế cho ngồi. Vừa lúc đó thì điện thoại ở phòng khách reng. Chị xin lỗi chạy ra trả lời. Trước khi đi, chị bắt anh hứa danh dự là ngồi im không nhúc nhích. Anh xin hứa.

Trong lúc chị líu lo nói chuyện điện thoại thì cái bụng của anh bắt đầu chuyển động. Cái gì thế này ? Thôi, hỏng rồi. Đĩa hạt đậu nướng anh ăn trước khi đến đây bây giờ nó đang làm loạn. Sao nó lại sôi sục trong bụng thế này? Ui cha, khó chịu qúa. Ui cha, nó đòi xì ra. Anh vẫn còn nghe cô bạn cười nói khúc khích ở phòng khách. Nàng vẫn còn bận nói chuyện. Thôi thì thế này. Mình phải cho nó xì ra cho nhẹ bụng. Anh nghĩ anh ngồi một mình, cô bạn ở tận phóng khách, do đó anh vẹo mông, nhếch chân lên. Một quả bom đã nổ, sức công phá mãnh liệt. Ngào ngạt một vùng. Chính anh cũng không chịu được cái hơi này. Anh quơ tay và lấy được cái khăn ăn. Anh dùng nó làm quạt. Anh quạt hơi ngạt cho nó bay đi chỗ khác. Thật là quá sức. Anh ngồi thẳng người lại. Mà cái gì nữa thế này. Hơi trọng bụng vẫn còn nặng nề. Ui cha, nó đòi giải phóng tiếp. Thôi cũng đành. Lần này anh vẹo mông bên trái, nhếch chân bên trái. Một quả bom ngạt thứ hai nặng kí đã nổ tiếp theo. Cũng thât là quá sức. May quá, em Jane vẫn còn mải mê với điện thoại. Anh ngồi ngay ngắn trở lại, và không quên tiếp tục dùng cái khăn ăn làm quạt.

Mãi rồi không khí trong lành mới vãn hồi. Vừa lúc đó em Jane trở lại bàn ăn. Sau khi kiểm soát lại khăn bịt mắt, biết là anh đã giữ lời hứa, em mới hô lớn tiếng: một, hai, ba ! Tức thì vòng khăn được tháo ra. Và cái gì thế này, một màn hợp ca Happy Birthday được cất lên. Và cái gì thế này ? Chu cha, trước mặt anh là bố mẹ và hai cô em của Jane. Thế nghĩa là sao ? Chúa ơi. Thế nghĩa là tất cả bố mẹ và hai cô em gái của Jane đã ngồi đây từ đầu, ngồi im lặng, và đã chứng kiến cảnh ném bom và cam chịu hơi ngạt của hai quả bom tạ của anh ! Anh gục đầu xuống bàn. Anh muốn được biến đi ngay lập tức.

Kể đến đây rồi ông Từ Hoè tuyên bố hết chuyện.

Cả làng vỗ tay rồi quay ra bình luận về câu chuyện. Ai dám bảo chuyện cười Canada không hay ? Hay chứ. Quả là bạo. Quả là lạ. Quả là buồn cười.

Ông Tư Hoè hỏi cả làng: Nếu bạn là anh Tom thì bạn sẽ phản ứng ra sao trong hoàn cảnh này ?

Chị Ba Biên Hoà đáp: Tui uýnh cho em Jane một bạt tai rồi chạy biến ra cửa thoát thân ! Các cụ thì sao ? Anh Tom phải làm sao đây ? Chà, khó xử qúa chứ.

Sau khi cười ngặt nghẽo, cô Cao Xuân phát biểu: Lời khuyên rút ra từ chuyện này, là trước khi đi dự tiệc, ta chớ có xơi món hạt đạu nướng, và khi dự tiệc ta chớ để cho ai bịt mắt.

Cụ B.95 cười mãi không thôi. Cụ cười chảy cả nước mắt nước mũi. Mãi rồi cụ mới nói nên lời: Cái Bác Từ Hoe này đã trọng tuổi, trên đầu đã hai thứ tóc, mà lòng bác còn trẻ quá. Ông Từ Hoè đáp ngay: Cụ nói đúng, lòng tôi không già bao giờ. Chú Paul em kết nghĩa của tôi mới tặng tôi câu thơ này:

Soi gương thì thấy mình già,
Soi lòng lại thấy mình là thanh niên


Không khí Tết vẫn còn, xin kính chúc các cụ trẻ mãi không già, đặc biệt cái đầu và cõi lòng. Một ông bạn vừa gửi cho tôi bài thơ chúc tết, lơi thơ nổ quá. Xin được chuyển tới các cụ thay vì pháo:

Ngàn lần như ý
Vạn lần như mơ
Triệu lần bất ngờ
Tỷ lần hạnh phúc.


Trân trọng.