Home Giải Trí Truyện Cười Ai bảo già mà hết lãng mạn?

Ai bảo già mà hết lãng mạn? PDF Print E-mail
Tác Giả: Saigon Echo sưu tầm   
Thứ Bảy, 12 Tháng 11 Năm 2011 13:37

Qúa khứ bao giờ cũng là một kỷ niệm tuyệt vời. Nếu ở tuổi già như chúng mình mà không có kỷ niệm của thời xa xưa thì cuộc sống sẽ trở nên ảm đạm và nhìn bầu trời xanh tươi sẽ trở thành tím ngắt anh ạ.

 MÀN MỘT: LÃO ÔNG HỎI THĂM LÃO BÀ 

Em yêu dấu !

    Em ạ,

    Anh ngồi bấu tay vào thành giường nhìn ra ngoài trời.. Hình như mưa. Mắt anh mấy ngày nay thấy nắng loà nhoà lại tưởng mưa, thấy mưa thì nhìn như đang nắng xuống. Thằng chắt nội nói, mắt cụ nhìn không rõ nữa, cụ đi đâu để cháu dắt. Nó nói thật em nhỉ, nhưng mình cần gì nó dắt, ví thử có em đến ngoài ngõ kia, anh chẳng nhìn thấy rõ mồn một.

    Anh vẫn khoẻ. Mỗi ngày các cháu nó cho ăn năm bữa, mỗi bữa một bát cháo đã nát nhừ. Anh chỉ dám viết thư cho em mà không dám gọi điện vì tiếng của anh nói em chỉ có thể nghe như tiếng rừng phi lao xào xạc.

    Sáng nào anh cũng đi thể dục, đi từ mép giường ra tới bậc cửa sổ, vị chi là bốn bước. Bốn bước mà đi mất hai giờ, mồ hôi đổ vã ra, sảng khoái ghê.

    Nay con cháu đông rồi, anh không phải đánh máy như ngày xửa ngày xưa nữa, các cháu giúp ông. Nhưng khi viết thư cho em, anh phải tự đánh máy lấy. Thư này anh viết từ mùa hè, giữa hè, đến đúng mùa đông thì xong, mỗi ngày anh viết quần quật được hai dòng. Ngày nào viết đến ba dòng thì phải truyền một lọ đạm.

    Nhớ cách đây chừng 50 năm em nhỉ, chúng mình chạy ào ào trên bãi biển. Em thì lúc nào cũng hét lên: Thích quá cơ. Còn anh thì chạy theo sau nhìn em, thấy đôi chân em trắng loáng trong ánh chiều hoàng hôn ở bãi biển mà nhớ mãi.. Giờ vẫn nhớ đấy. Hôm rồi, nhớ em quá bảo đứa cháu nó đưa ra biển. Ðịnh nhấc chân bước, định hổn hển nhắc lại lời em nói, thích quá cơ, nhưng suýt nữa người anh đổ chúi xuống vì gió biển thổi.

    Nhận được tin em đã hết ốm, đã ăn được mỗi bữa năm thìa cháo bột mà mừng quá. Ăn năm thìa là tốt rồi, ăn nhiều quá không nên em ạ. Anh khoẻ thế này mà chỉ ăn bốn thìa thôi là thấy no căng. Nhớ ngày xửa ngày xưa vẫn thích ăn cơm nguội với nước cá kho. Vừa rồi, tự dưng thèm cơm nguội cá kho, ăn một chút thôi mà miệng anh như ăn phải đá hộc, đau tê tái.

    Anh nhắc nhé, nếu ngoài trời có gió là em không được ra ngoài. Hôm qua, mấy đứa cháu bảo ông ơi, ra sân hóng mát, gió nồm mát lắm ông ạ. Theo chân nó vừa ra tới sân, ngọn gió nồm suýt thổi anh bay lên nóc nhà, may có hai thằng cháu giữ chặt.

    Sắp tới ngày sinh nhật em nhỉ. Thế là em đã tròn tuổi 80. Hôm đó anh sẽ cố gắng điện thoại. Nhưng anh nói trước, nếu em nghe tiếng xào xào tức là anh nói rằng em đấy hả. Khi nghe tiếng thùm thùm tức là anh đang chúc em sinh nhật vui vẻ. Ðến khi nghe tiếng phù phù nhiều lần là anh đang hôn em.

    Nhớ hồi ấy, anh đưa hai tay lên nhấc bổng em quay mấy vòng giữa trời, em cười rất to. Giờ anh nhìn lại đôi tay mình, hình như tay ai, nhìn rất tội. Hôm qua anh cố nhấc con búp bê bé tý lên cao mà nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc, sợ quá nên thôi.

    Em ngủ ngon không?

    Anh chợp mắt từ chập tối. đến khoảng 9 giờ là dậy, ngồi, nhìn ra trời đêm. Mấy đứa cháu nói ông ngủ ít quá. Anh bảo, thì đến khi ông ra đi, xuống đất, ông ngủ cả ngày lo gì.

    Thỉnh thoảng, anh vẫn mở máy tính, xem lại mấy bài viết trên Blog hồi ấy, thấy rất vui. Chắc giờ mấy ông, mấy bà Blogger cũng không còn mấy ai nữa, lâu chẳng thấy ai vào blog nữa. Lũ cháu hỏi, ông ơi, Blog là gì, Chúng nó bây giờ chẳng có Blog. Ngồi bô đi ị mà vẫn có màn hình máy tính ở miệng bô, thích thật. Thời buổi giờ hiện đại quá, mình chẳng biết gì. Nhà anh, có cái máy giặt, con cháu nó đi làm, điều khiển từ xa, điều khiển cả robôt. Anh ngồi, rôbốt nó đến, nó cởi áo anh ra, nó gội đầu cho anh, tắm táp, rồi còn mang áo quần đi giặt. Lũ trẻ bây giờ yêu nhau cũng nhờ rôbôt làm hộ. Máy chữ không cần đánh, muốn viết gì, chỉ cần đọc là máy tính tự gõ chữ. Nhưng tiếng anh phì phèo quá nên máy chữ nó đánh sai hết cả. Ai đời anh viết, em ơi, anh nhớ em lắm nhưng vì miệng anh móm mém phì phò nên máy nó nghe không rõ, nó đánh thành: Phem phơi, phanh phớ phem phắm. Thế mới bực.

    Anh không muốn gọi em là bà. Cứ gọi nhau bằng anh, bằng em thế nghe ngọt ngào.

    Hai ngày nữa anh tròn 90 tuổi.

    Anh đợi thư em.

    Mà nếu không gửi được thư thì bảo Rôbôt nó mang thư đến cho anh em nhé.
    Anh dừng bút.

    Thắng chắt nội đang mang chén cháo bột đến để cho anh ăn.

    Chúc em ngủ ngon nhé. Nhớ đừng ra gió.

    Anh cưng Em,

    Bạch Tiên Ông

 

MÀN HAI: LÃO BÀ ĐÁP LỄ LÃO ÔNG

Anh Yêu dấu ơi,

Cái thành giường mà anh bấu tay vào để nhìn ra ngoài trời mênh mông... Chắc nó đã bị trầy trụa nhiều vết lắm phải không nào? Đến tuổi gìa thì mắt ai cũng thường hay bị như vậy lắm! Nhìn mưa thì...hóa ra nắng, nhìn nắng thì hoá ra mưa, nhìn trưa hoá tối, nhìn tối hoá ra mai, nhìn gà hoá ra công, nhìn đàn ông hoá ra đàn bà. Vì thế, lắm lúc trên Diễn Đàn này cũng thường hay có nhiều cụ ở trong nhóm Gái Điếm, nhìn ra ngoài trời mông lung rồi ngó quanh ngó quảnh như gà đang ăn quẩn cối xay rồi viết tám bậy tứ bạ, xuyên tạc, vu khống cho người khác về nhiều chuyện tày trời mà các cụ vẫn cứ viết, các cụ xem giới trẻ lú lẫn như các cụ, nên các cụ tha hồ nói vịt nói gà, xỏ lá ba que để đưa lên Diễn Đàn mà không biết hậu quả là bị giới trẻ khinh miệt. Các cụ gần đất xa trời rồi thế mà không biết tu thân tích đức, để mai kia khi qui tiên hoạ may gặp được các bà tiên hiền lành nâng khăn sửa áo, dẫn dắt đi dạo cảnh bồng lai hay chạy ào ào trên bãi biển như anh và em ngày xưa... vào 50 năm về trước vậy. Thiệt là tình tứ hạnh phúc quá anh nhỉ! Thời gian đó không bao giờ trở lại mà chỉ còn ứ đọng trong ký ức mà thôi, phải không anh?

Anh ạ,

Ở tuổi bát tuần thì có ai mà ngủ ngon đâu anh? Ban ngày thì ngủ gà ngủ gật, ban đêm thì chông mắt nhìn trần nhà, đầu óc thì quay về quá khứ. Bởi vậy cho nên người ta thường có câu: "Tuổi trẻ sống cho tương lai, người già sống về quá khứ". Qúa khứ bao giờ cũng là một kỷ niệm tuyệt vời. Nếu ở tuổi già như chúng mình mà không có kỷ niệm của thời xa xưa thì cuộc sống sẽ trở nên ảm đạm và nhìn bầu trời xanh tươi sẽ trở thành tím ngắt anh ạ.

Ồ! Chỉ còn 2 ngày nữa là anh sẽ bước vào tuổi cửu tuần, một tuổi thọ mà nhiều người cũng đang mong muốn có được. Với tuổi thọ như anh thì cũng nên mong muốn, bởi vì anh không giống như mấy ông cụ trong nhóm Gái Điếm là suốt ngày online viết tào lao, viết lung tung. May mà anh không có đầu óc ngu si như mấy cụ đó! Cám ơn Thượng Đế đã cho anh một đầu óc còn sáng suốt một chút!

Thôi...Thư cũng đã khá dài. Em gác bút ở nơi đây. Chúc anh có được những ngày tháng êm đẹp sống cận con cháu và nhứt là ngày sinh nhật 90 sẽ được tràn đầy Hồng Ân Thiên Chúa!

Sinh Nhật vui vẻ anh nhé!

Tặng anh một đoá hoa tươi,
Mừng ngày Sinh Nhật chín mươi tuổi đời.
Hom hem mấp máy môi cười,
Nhìn ra biển cả nhớ người năm xưa.

Em của anh,

Thanh Thanh Lão Bà