Giận Mất Khôn PDF Print E-mail
Tác Giả: Hải Văn   
Chúa Nhật, 24 Tháng 6 Năm 2012 05:26


Gã hàng xóm khen: “Vợ ông có cái nốt ruồi đỏ thắm như thế là tướng phu nhân đấy”. Oái oắm thay, cái nốt ruồi ấy lại nằm ở “chỗ hiểm”.


Gia đình tôi tan nát chỉ vì một cái nốt ruồi. Nguyên là gần nhà tôi có một cặp vợ chồng mới chuyển đến. Do tôi và gã chồng làm cùng nghề, vợ gã và vợ tôi cùng tuổi, trong khi hàng xóm bốn bên toàn dân gốc ít học, chạy chợ, làm xe ôm là chính nên hai nhà nhanh chóng thân nhau. Thỉnh thoảng, một nhà làm lẩu mời nhà kia sang ăn. Đi đâu về mua được rau cỏ, bánh trái, đặc sản gì cũng mang sang biếu nhau. Vợ chồng tôi đôi khi bận việc còn nhờ vợ gã đi đón con giúp, hoặc bọn tôi đón con xong mang sang nhà ấy gửi rồi lại đi công chuyện…

Sau vài năm quen nhau, tôi và gã quyết định góp vốn làm ăn chung, cùng mở một công ty cung cấp dịch vụ. Thời gian đầu công ty làm ăn rất khá, tình thân giữa hai nhà càng thắm thiết. Nhưng một thời gian sau, thấy doanh số giảm sút, tôi nghi ngờ theo dõi và phát hiện kẻ cộng sự của mình có sự tư túi, mưu cầu lợi riêng. Tôi đã nhắc khéo cho gã biết là mình đã biết chuyện, để gã dừng lại. Nhưng chỉ được một thời gian sau, gã lại tái phạm. Sau mấy lần như vậy thì chuyện cộng tác giữa hai chúng tôi đổ bể, thậm chí chúng tôi đã cãi nhau to, sau đó không nhìn mặt nhau suốt một thời gian dài.

Đến Tết năm đó, gã cùng vợ sang nhà tôi chúc mừng năm mới. Vì thế chúng tôi bỏ qua chuyện cũ, hai nhà trở lại quan hệ với nhau. Dù không thân thiết bằng trước đây nhưng hai gia đình như vậy cũng có thể nói là thân. Chúng tôi không làm ăn với nhau nữa nên ký ức về những xích mích cũ cũng nhạt dần. Tôi tin rằng nếu chỉ là hàng xóm thôi thì chẳng bao giờ có chuyện.

Ấy thế mà một lần, vợ đi vắng, gã sang nhà tôi nhậu với mấy con mực mà vợ chồng tôi vừa mang về sau chuyến đi biển, cùng vài món khác vợ tôi làm. Gã luôn miệng khen ngon, khen vợ tôi khéo tay, đảm đang, đã đẹp người còn đẹp nết. Gã cao hứng bảo: “Ông là may mắn về đường vợ con lắm đấy. Tôi có biết xem tướng tí chút, vợ ông da trắng, dáng khoan thai, tay chân nhỏ nhắn nuột nà, đó là quý tướng. Nhất là vợ ông lại có cái nốt ruồi đỏ thắm nữa, đó là tướng mệnh phụ, phu nhân. Sau này kiểu gì ông cũng phất làm quan to”. Nụ cười tự mãn của kẻ được tâng bốc tắt lịm trên môi tôi khi gã nói hai câu cuối. Bởi vì cái nốt ruồi đỏ thắm đó, ngoài tôi ra không thể có người đàn ông nào khác biết được, vì nó nằm ở phía dưới bầu ngực trái của nàng.

Có vẻ gã hàng xóm nói xong nhận ra mình buột mồm nên cáo say về ngay, bỏ lại tôi đứng như trời trồng, không kịp phản ứng, không kịp lôi gã lại để hỏi cho ra nhẽ và nện cho gã một trận. Không còn nghi ngờ gì nữa, vợ tôi đã phản bội chồng. Cô ấy đã có trò mèo gì đó mới gã hàng xóm, hoặc ít ra thì cũng xuất hiện trước mặt gã trong tình trạng không mảnh vải che thân, lộ hết những đặc điểm riêng tư của cơ thể mà lẽ ra chỉ một mình tôi biết. Còn một giả thiết khác có thể minh oan cho gã hàng xóm: gã chỉ biết cái nốt ruồi của vợ tôi qua miệng người khác. Nhưng như thế còn tệ hơn, như vậy là vợ tôi đã ngoại tình với một hoặc nhiều gã đàn ông khác và chúng đã đem chuyện của nàng, vẻ đẹp cơ thể nàng ra để bình phẩm với nhau như một chuyện đáng cười cợt.

Tôi gọi vợ ra để hỏi. Dĩ nhiên nàng chối. Dĩ nhiên nàng bảo không biết tại sao gã kia lại biết về cái nốt ruồi của nàng. Làm gì có chuyện đàn bà ngoại tình tự thú điều nhơ nhuốc của mình khi không bị bắt tận tay day tận mặt. Tôi hỏi: “Nếu cô trong sạch, thì tại sao tên đàn ông kia biết được cái nốt ruồi của cô?”. Nàng không thể trả lời được, chỉ một mực kêu oan. Tôi cũng cố tìm cách để minh oan cho nàng nhưng vô phương. Tôi những muốn sang hàng xóm tìm gã kia để giết hắn, nhưng rồi không dám. Bởi nếu làm vậy, nỗi nhục của tôi sẽ được nói toang ra cho cả xóm biết, và tôi chỉ còn nước đeo mo vào mặt cho dù có bán nhà dọn đi nơi khác.

Nhưng tôi không thể nuốt nổi nỗi nhục này trong im lặng. Vì thế, bao nhiêu căm hờn, tôi trút hết lên người vợ với những trận đòn thù trong khi bật nhạc thật lớn. Càng đánh nàng tàn tệ, tôi càng nổi điên lên khi nghĩ đến nụ cười đểu cáng của những gã đàn ông lạ mặt khi trong đầu chúng hình dung ra cặp sừng trên đầu tôi và thân thể trần trụi của vợ tôi. Nỗi đau bỏng rát như bị tạt axit, và những cơn đau thể xác mà tôi gây ra cho nàng cũng không thể nào bù lại được. Sau nửa năm hàng hạ nàng mỗi ngày, tôi ly dị, dọn nhà đi chỗ khác.

Những năm sau, tôi sống trong lòng căm hận cuộc sống, căm hận đàn bà. Tôi thề không bao giờ lấy vợ nữa. Tôi chơi bất cứ người đàn bà nào có thể dụ được. Tôi chỉ dụ đàn bà có chồng, những cô nàng trông đẹp đẽ kiêu kỳ, ra vẻ đứng đắn, khó khăn. Mỗi lần “đốn” được một cô, tôi lại hả hê như trả thù được một tên đàn ông khốn nạn trong đời, lột mặt nạ được một mụ đàn bà đạo đức giả, chính chuyên giả. Rồi chỉ ít lâu thấy chán, tôi bỏ rơi họ không một mảy may thương xót. Và như bù cho thiệt thòi của tôi trong đường tình duyên, ông trời phù hộ cho việc làm ăn của tôi xuôi chèo mát mái. Tôi ngày càng giàu, giàu có luôn đi kèm với thế lực nên dù những mụ đàn bà kia gọi tôi là thằng đểu thì cũng chẳng làm gì được tôi.

Rồi tôi tình cờ gặp lại gã cựu hàng xóm. Trông vẻ nhếch nhác của gã, tôi thấy cũng hả dạ phần nào, nhưng chỉ bước qua mà làm như không nhận ra. Gã kéo tôi lại, có vẻ khẩn khoản lôi tôi đến quán bia cạnh đó. Hà, thằng khốn. Chắc kiểu gì cũng xin lỗi rồi nhờ tôi giúp đỡ đây, trông gã là biết chuyện làm ăn bí bét. Y như rằng, ngay cốc bia đầu tiên, gã đã xin lỗi tôi. Gã nói vợ tôi là người đàn bà trong sạch, chung thủy, rằng trong chuyện cái nốt ruồi kia, gã bị oan. Sự thật là chuyện đó, gã biết được qua vợ gã. Cô này từng đi mua sắm quần áo với vợ tôi, cùng thử đồ với nàng nên biết được điều bí mật. Cô ta cũng có một nốt ruồi son ở vùng thắt lưng. Một lần khi gã khen cái nốt ruồi đỏ của vợ, cô ta thuận miệng kể vợ tôi cũng có cái nốt ruồi đỏ thắm ở phía dưới bầu ngực trái. Đang thù tôi sau vụ làm ăn chung đổ vỡ, gã ghi nhớ chi tiết này để phá tôi cho bõ tức.

“Tôi cũng chỉ định làm cho ông ghen tuông tức tối cho bõ ghét, vì nghĩ là ông hiểu vợ ông, cô ấy trong sạch thì kiểu gì rồi ông chả phải tin. Sau đó không thấy nhà ông có mắng chửi to tiếng gì, tôi tưởng là êm, không ngờ sau hai người ly dị, tôi cũng đoán là tại chuyện đó, nhưng đã lỡ rồi tôi chẳng dám nói lại. Tôi ân hận lắm. Mới đây tôi gặp lại vợ ông, thấy cô ấy tiều tụy, già hẳn đi, vẫn ở một mình. Tôi xót ruột quá, nên muốn đi tìm ông nói rõ mọi chuyện. Ông muốn đánh muốn mổ tôi thế nào cũng được”. Tôi không còn hơi sức đâu mà đánh gã. Tôi chỉ muốn giết, muốn mổ chính mình.

Một tuần sau, tôi tìm được nơi vợ sống. Tôi quỳ trước mặt nàng xin tha thứ và xin được nối lại tình vợ chồng để tôi bù đắp cho nàng những thiệt thòi năm xưa. Nhưng nàng lắc đầu. Vợ tôi nói khi mới ly dị, nàng luôn hy vọng tôi sẽ nhận ra mối oan của nàng và đến đón nàng về. Nhưng thời gian trôi qua, nàng hận tôi, thù tôi. Nàng không còn yêu tôi nữa. Nàng nói tôi độc ác hơn gã hàng xóm kia vì tôi là chồng mà dám không tin nàng, dám gán cho nàng cái tội như vậy, sự ngu xuẩn của tôi đã hủy hoại cả đời nàng.

Vừa thở phào khi biết vợ mình trong sạch, tôi lại rơi vào vực thẳm mới khi biết mình là kẻ chẳng đáng mặt đàn ông. Đau khổ, tôi cứ tự hỏi mình: nhận ra đàn bà toàn bọn lăng loàn trắc nết và nhận ra bản thân mình khốn nạn, đằng nào tệ hơn, đằng nào đau đớn hơn?