Home Văn Học Tùy Bút Giác ngộ

Giác ngộ PDF Print E-mail
Tác Giả: Đáy   
Thứ Bảy, 21 Tháng 3 Năm 2009 02:52

Tôi đến gặp hắn để hỏi thăm về số tiền hai chục ngàn đô mà tôi đưa nhờ hắn đầu tư chứng khoán giùm. Lâu nay stocks xuống mạnh nhưng tôi không hề lo âu. Tôi tin tài hắn. Hắn là một mẫu mực thành công. Hắn giàu lên nhanh chóng rồi kinh doanh free lance về địa ốc và chứng khoán. Chỉ mấy năm hắn đã tạo được một tài sản lớn. Cách làm việc của hắn rất thoải mái, hắn chỉ ngồi trước PC gõ vào bàn phím mà trong một ngày hắn có thể kiếm tiền hơn tôi làm mấy tháng. Vợ chồng tôi để dành được hai chục ngàn đô dự trù mua một chiếc xe mới thay thế cho chiếc xe cũ đã hơn mười tuổi. Hắn nói: "kiếm lời khi stocks lên ai chẳng làm được, nghệ thuật là ở chỗ kiếm tiền khi stocks xuống, that’s the difference". Vợ tôi nẩy ra ý kiến đưa tiền nhờ hắn chơi stocks giùm kiếm lời. Cô ấy muốn có một chiếc Lexus. Đó là một dấu hiệu thành công và một niềm hãnh diện. Đã đến lúc chúng tôi phải thay xe vì cái xe cũ của chúng tôi đã mệt mỏi thấy rõ, hơn nữa lúc này Lexus đang xuống hơn 20%, thời điểm lý tưởng để mua.

Hắn đang tỉa cây trong vườn. Rất an nhiên trong chiếc áo cư sĩ màu xám nhạt. Tôi biết hắn tu thiền từ mấy tháng nay nhưng không biết là hắn đổi cả y phục. Hắn làm việc gì cũng làm tới nơi tới chốn. Đó là lý do khiến hắn thành công.

Hắn giải thích:

- Điều quan trọng của phái Thiền Tông không phải chỉ là học mà là hành. Phải hành, phải thể hiện trong cuộc sống hàng ngày, từ cách ăn mặc, đi đứng. Thiền không phải là suy tư mà là sống và sống hạnh phúc. Thiền khó ở chỗ đó.

Và rõ ràng là hắn thể hiện. Hắn hỏi tôi:

- Theo mày hạnh phúc là gì ?

- Là có được những gì mình thích. Tao thích những cảm giác mạnh, những trận đá banh sôi nổi, những kỷ lục thể thao, những phim action hồi hộp. Tao muốn Việt Nam sớm có dân chủ. Trước mắt tao muốn ngăn cản bọn cầm quyền nhảm nhí này khai thác bauxit tại Tây Nguyên. Tiên sư chúng nó, tao muốn cho chúng nó mấy cái bớp tai.

Hắn cắt ngang:

- Mày lầm. Đó không phải là hạnh phúc thực sự. Hạnh phúc thực sự là sự bình yên trong tâm hồn. Hoàn toàn bình yên, không lo lắng, không mong muốn, không cảm xúc, không vội vã, không bị thời gian xô đẩy. Sống an nhiên tuyệt đối. Niết bàn là thế.

Thế thì tôi quả thực không có căn tu. Tôi thích ước mơ và thấy sung sướng khi cố gắng hành động để biến ước mơ thành sự thực. Và tôi cũng rất thích những cảm xúc và những ký ức. Những ký ức đẹp nhất của tôi là khi bồn chồn chờ đợi người yêu, nay là vợ tôi. Là khi được cầm tay người yêu lần đầu, rất đê mê, rất sung sướng. Tôi chỉ thích một nửa câu thơ của Nguyên Sa: “Hãy biến cuộc đời thành những tối tân hôn, nếu em sợ thời gian dài vô tận”. Tôi muốn sống lại mãi những tối tân hôn nhưng cũng hoàn toàn không sợ mà còn rất muốn thời gian dài vô tận.

Hắn bảo tôi ở lại ăn cơm với hắn. Hắn hỏi tôi thích ăn gì. Tôi đáp là tôi thích nhiều món lắm. Thích ăn gà hấp lá chanh, gà nuôi ngon hơn gà kỹ nghệ. Thích những bữa barbecue entrecôte thật mềm, ướp một chút ngũ vị hương và tỏi, ăn với muối hột và mù tạt, phải moutarde Dijon của Pháp mới ngon. Thịt cừu còn ngon hơn, đậm hơn. Và phải có rượu Bordeaux, Médoc càng tốt, Napa cũng được nhưng không hợp lắm. Tuyệt hơn nữa là đồ biển với rượu vang trắng lạnh kèm theo. Chỉ kẹt một nỗi là tôi không giàu như hắn, túi tiền tôi có hạn, mỗi bữa ăn như thế là một ngày hội lớn của gia đình tôi.

Hắn xua tay:

- Ăn chay ! Cơm chay là nhất, lành mạnh cho cơ thể và đem lại bình yên cho tâm hồn. Mày sẽ thấy người khoẻ hẳn lên, tinh thần minh mẫn. Không phải tao chống ăn thịt, Đức Phật cũng ăn thịt. Tùy mày. Tao khuyên mày nên ăn chay chỉ vì ăn chay và uống nước lạnh lành mạnh hơn, tốt cho mày hơn, giải thoát khỏi những dục vọng và lo âu thấp kém, đưa mày tới gần sự Giác Ngộ.

Tôi không có chọn lựa nào khác. Thôi thì ăn chay và uống nước lạnh với hắn. Phải nói thực là không bằng barbecue và Médoc. Đến lúc café tôi hỏi hắn:

- Thế số tiền đầu tư chứng khoán của tao được bao nhiêu rồi ?

Giọng hắn trả lời có một cái gì như xa vắng:

- Cái hedge fund tao mua cho mày đã phá sản rồi. Nhưng mày bận tâm làm gì. Tiền không phải là hạnh phúc, nó còn ngăn cản mình nhận ra Chân Hạnh Phúc. Tao nhờ mất tiền mà giác ngộ. Tất cả chỉ là phù du thôi, hư hư thực thực, tất cả chỉ là một lớp bụi trần. Chính cuộc đời này cũng chưa chắc gì đã có thực, biết đâu chỉ là một cơn mê. Sắc bất kỵ không không bất kỵ sắc, sắc tức thị không không tức thị sắc. Có cũng như không và không cũng như có, có cũng là không mà không cũng là có.

Lần này thì dù muốn hay không tôi cũng phải giác ngộ. Giác ngộ chứng khoán. Và thuyết phục vợ tôi là có Lexus cũng như không có, mà không có Lexus cũng như là có. Cuộc đời đã chắng có, xá gì Lexus.