California 5-11-08
Những giờ phút say men chiến thắng, những mừng vui, hãnh diện chủng tộc làm rơi nước mắt Mục Sư Jessy Jackson và Tướng Colin Powell đã qua. Kể cả những phút giây sung sướng, ngất ngây đến cuồng nhiệt của một số thanh niên thiếu nữ da trắng ở WA,DC về vị tân tổng thống của họ, cũng đã trở thành dĩ vãng. Còn niềm hãnh diện khôn tả của người dân Keneya nghèo khổ còn kéo dài không biết đến bao giờ khi thấy đứa con mang giòng giống chính thống Phi Châu của mình nay bỗng trở thành tổng thống nước Mỹ đứng đầu cả thế giới - rồi cũng sẽ nhạt dần.
Khác hẳn với lời tuyên bố của ông Obama vào đêm ăn mừng chiến thắng là kể từ giờ phút này đất nước bắt đầu đổi thay. Điều đó có nghĩa là kể từ đêm qua đất nước sẽ giã từ thời kỳ u ám, thất bại, lạc hướng của Ô. Bush để hướng về một tương lai sáng lạn hơn …thì thị trường chứng khóan tụt giảm 500 điểm ngay vào giờ phút tôi đang viết bài này, điều mà hãng Fox News gọi là Stock Shock. Không phải đợi tới sáu tháng, điều mà Ô. Joe Biden tiên đóan là ông Obama sẽ được thử thách qua những biến động của thế giới. Mới có sáu (6) giờ đồng hồ Nga đã muốn thử ông bằng lời tuyên bố sẽ phá hệ thống lá chắn hỏa tiễn mới thiết trí ở Ba Lan. Còn ở Trung Đông, Ô. Abbas ngay khi nghe tin ông đắc cử đưa ra lời kêu gọi Hoa Kỳ nên tiếp tục tiến can dự vào tiến trình hòa bình ở Trung Đông giữa Israel và Palestines. Mà tiến trình này muốn hình thành phải có sự can dự của Nga với Ô. Putin đang muốn trở lại thời kỳ chiến tranh lạnh với Hoa Kỳ.
Trong suốt tiến trình tranh cử, Ô. Obama đã đứng trên lập trường chống chiến tranh Iraq của Đảng Dân Chủ để tấn công Ô. McCain. Điều đó có nghĩa là ngay khi ông nhậm chức, ông phải thiết lập một thời biểu rút quân cho rõ ràng. Ngày mai rút, tuần tới rút, tháng tới rút, sáu tháng mới rút hay một năm nữa mới rút? Vấn đề không phải dễ dàng như ông tưởng.
Nếu một năm nữa mới rút quân thì kế hoạch của ông nào khác kế họach của Ô. Bush? Ngoài ra còn một vấn nạn nữa là rút hết hay để lại một số quân để phòng ngừa một cuộc xâm lăng của Iran vì hiện tại quân lực của Iraq còn quá yếu kém để đối đầu với nước cộng hòa Hồi Giáo rất hung hăng và có khả năng thủ đắc vũ khí nguyên tử trong một hai năm nữa. Đấy là chưa kể Bắc Hàn - một nước cộng sản nhỏ bé nhưng có vũ khí nguyên tử và luôn luôn hứa một đằng, làm một nẻo hoặc hứa rồi thì bội hứa ngay. Và ngay sân sau của nước Mỹ, Ông Chavez đang dùng tài nguyên dầu lửa phong phú của đất nước ông để biến Nam Mỹ thành các quốc gia theo chủ nghĩa xã hội - một danh xưng mới của chủ nghĩa cộng sản - thù hận nước Mỹ.
Sở dĩ ông Obama đắc cử vẻ vang là nhờ sự bao che của giới truyền thông, các nhóm khuynh tả, phóng túng, cực đoan và phản chiến và khối người dân bất mãn với Ông Bush. Họ đang trông chờ xem ông có làm đúng những gì mà ông đã hứa với họ không. Ngay sau ngày ông đắc cử, một số nhà bình luận chính trị tiên đóan rằng để có thể điều hành đất nước trong êm thắm, chưa nói đến phát triển, ông phải nhích về phía giữa. Điều đó có nghĩa ông thể đứng ở lập trường cực tả mãi được. Nếu đúng như vậy thì ông sẽ phản bội các nhóm đã ủng hộ ông, hy sinh hết lòng vì ông và kỳ vọng nơi ông. Còn giới truyền thông, trong thời gian tranh cử, họ đã nhắm mắt làm ngơ không đào sâu về thân thế và những mối liên hệ của ông với các nhóm quá khích, cực đoan và kế cả các nhân vật khủng bố. Nhưng sau ngày ông nhậm chức, đời công và đời tư của ông sẽ bị giới truyền thông lấy ống kính rọi vào. Ông không còn tiền để "mua quảng cáo" trên các hãng truyền hình, báo chí lớn để bịt miệng họ được nữa. Đối đầu với báo chí Mỹ là một nỗi khốn khổ của bất kỳ một người Mỹ nào giữ chức vụ công cử, nhất là các ông tổng thống.
Còn về vấn đề kinh tế, từ khi ông khởi đầu cuộc tranh cử, không biết tài năng kinh bang tế thế của ông như thế nào mà mọi cuộc thăm dò (poll) đều cho ông điểm vuợt trội hơn Ông McCain. TT. Bush đang chờ ông trước của Tòa Bạch Ốc đề bàn giao. Ông sẽ làm gì đây vào ngày đầu tiên nhậm chứ c khi ngân quỹ quốc gia thâm thủng cả ngàn tỉ, thị trường địa ốc phá sản, thất nghiệp tăng cao, niềm tin của giới tiêu thụ xút giảm, thị trường chứng khóa chưa ổn định, kỹ nghệ chế tạo xe hơi có nguy cơ phá sản, khủng hỏang tài chánh chưa biết tái phát lúc nào do lòng tham, do sự phi đạo đức của giới tài phiệt. Vũ khí cứu nguy kinh tế trong tay mọi chính quyền là giảm thuế, tăng thuế hoặc tăng chi, chứ chẳng ông nào có chiếc đũa thần cả. Ông lựa chọn giải pháp nào đây? Mọi giải pháp đều nhức đầu và không thể thỏa mãn mọi thành phần của đất nước.
Còn về vấn đề chủng tộc. Phải chăng đây là thời điểm lịch sử của Hoa Kỳ, thời điểm cáo chung của nạn kỳ thị Đen - Trắng? Hay đây chỉ là lớp váng chính trị nổi bên trên và sự thắng cử của ông lại gợi bao đau đớn trong lòng người dân da trắng đa số - chủ nhân của đất nước. Họ và tổ tiên họ đã đổ bao xương máu, trí tuệ để xây dựng đất nước này. Dù muốn dù không Ô. Obama vẫn thuộc sắc tộc thiểu số. Chính màu da đen của ông đã làm người dân Da Đen rầm rộ xuớng đường ủng hộ ông, bỏ phiếu cho ông và hãnh diện về ông. Ai dám nói màu da không có biên giới?
Sau chiến thắng lịch sử, sau hãnh diện cá nhân, hãnh diện chủng tộc, tôi chỉ thấy những khó khăn chồng chất đang chờ đón Ô. Obama. |