Home Lịch Sử VN Chiến Tranh VN Thư tiền tuyến... thư hậu phương

Thư tiền tuyến... thư hậu phương PDF Print E-mail
Tác Giả: Tạp chí KBC Hải Ngoại   
Chúa Nhật, 19 Tháng 7 Năm 2009 09:58

Mục Thư Tiền Tuyến... Thư Hậu Phương trong tạp chí KBC Hải Ngoại đã gợi nhớ đến những người cựu chiến binh QLVNCH và những cô phụ hay những Em Gái Hậu Phương xưa cả một thời nhớ thương lo lắng trong thời chinh chiến.
Chúng tôi xin được trích lại một kỳ để quí độc giả thưởng lãm.

Thư tiền tuyến

TTHLQT ngày... tháng... năm
Mẹ kính yêu!

Ðầu thư, con xin được gởi về mẹ lời cầu chúc an bình, mạnh khỏe và mong rằng mẹ bớt muộn phiền vì sự vắng mặt của con trong gia đình.
Nhớ buổi sáng tiễn con lên đường, mẹ đã cố gắng giấu kín những xót xa trong lòng, nhưng khóe mắt quầng thâm của mẹ, nói cho con biết rằng đã bao đêm mẹ không hề chợp mắt.
Mới đó mà đã được một tuần lễ rồi mẹ nhỉ!
Chỉ có bảy ngày đêm thôi, mà con tưởng chừng dài bằng cả những tháng ngày con được ấp ủ nâng niu trong vòng tay trìu mến của mẹ.
Mẹ ơi!
Con nhớ mẹ vô cùng, con nhớ đến mái tóc điểm sương ngày càng thêm nhiều sợi bạc, phất phơ trong nắng chiều, những khi mẹ tựa cửa, chờ con đi học về. Con nhớ đến nụ cười đôn hậu mẹ dành cho con, những khi con vô tình làm điều gì đó trái với ý mẹ. Con nhớ đến dáng người gầy gò, với đôi quảng gánh trên vai, tần tảo ngược xuôi, nuôi con ăn học, khôn lớn nên người.
Ðể rồi, hôm nay con lại tiếp bước cha con, lên đường làm bổn phận người trai thời tao loạn, bỏ mặc mẹ già chơ vơ trong túp lều tranh cô quạnh, hắt hiu. Con biết mẹ buồn lắm, khi tiễn con đi.
Ðã một lần trong quá khứ, mẹ tiễn bước cha lên đường, để rồi đón cha về trong chiếc hòm gỗ cài hoa. Sau bao tháng năm mẹ làm thân chinh phụ. Và từ đó, mẹ khép cửa phòng thu, thờ chồng nuôi con, cho tròn đạo nghĩa.
Ôi! Ðẹp làm sao mẹ của con! Mẹ là hình ảnh của một bà tiên nhân hậu, chỉ biết mang hạnh phúc đến cho muôn người, và lấy đó làm niềm vui cho mình.
Nhớ có một lần, hình như năm ấy con chừng mười tuổi và mới thi đậu vào lớp đệ thất. Mừng quá, và ham vui, quên mất lời mẹ dặn là không được tắm sông, tắm biển, bởi đã không ít đứa nhỏ, cỡ tuổi con, bị nước cuốn trôi mất, khi không có người lớn đi cùng. Thế mà, con đã theo mấy người bạn đi tắm sông. Trong lúc con vô tư chơi đùa với chúng bạn, nào có biết đâu mẹ đã hoảng hốt chạy đi tìm con từ đầu trên, xóm dưới. Khi tìm thấy con đang đùa giỡn trên sóng nước, mẹ đã lôi con về, bắt nằm xuống bộ ván, và đánh cho mấy roi.
Từng ngọn roi mẹ vụt xuống người con là từng dòng lệ mẹ trào tuôn trên khóe mắt:
- Mẹ chỉ có mình con là nguồn an ủi duy nhất, con là lẽ sống, là niềm vui của mẹ, thế mà con cãi lời mẹ đi tắm sông, nếu lỡ có chuyện gì xẩy ra, làm sao mẹ sống được hở Tùng ơi!
Ðó là sự kiện con hối hận nhất trong đời, vì đã làm cho mẹ buồn, và đó cũng chính là lần duy nhất mẹ phải dùng roi vọt đối với con.
Mẹ ơi!
Ðến giờ phút này con vẫn chưa thể hình dung được, mẹ sẽ sống ra sao, nơi quê nhà hiu quạnh, ra vào thui thủi một mình. Con ước ao có đôi cánh để bay về chốn ấy, nằm trọn trong vòng tay gầy gò của mẹ để được hít thở mùi hương quen thuộc như ngày nào con còn bé bỏng.

Cả một thời ấu thơ, con chưa hề rời nhà nửa bước, chưa bao giờ xa mẹ một ngày, thế mà bây giờ, mẹ con mỗi người một ngã. Con còn có bao niềm vui với chúng bạn, bao trách nhiệm phải chu toàn, riêng mẹ chỉ một mình một bong, vò võ tháng ngày.
Mẹ ơi!
Những tháng ngày nơi quân trường này thật gian nan, vất vả, mới bốn giờ sáng, tụi con đã phải thức giấc để tập thể dục, sau đó là đi chà láng, mẹ biết chà láng là gì không?
Là dùng cái cà-men ăn cơm của tụi con, ra chà những đụn cát chung quanh doanh trại cho thật láng, như người thợ hồ đang xây cất một công trình mỹ thuật vậy đó.

Ban đầu con tự hỏi “Tại sao họ lại bắt mình làm cái công việc vô ích như vậy chứ?” Sau này hiểu ra, thì đó là cách tập cho người lính tính kiên nhẫn, và chịu đựng. Và nơi đây sẽ đào tạo con trở thành một người lính chiến thực sự, mai này, con sẽ xông pha nơi chiến trường, giữ gìn mảnh đất này mãi mãi được yên bình và cầu mong sao cho khói lửa chiến chinh mau chấm dứt, để con lại được trở về bên gối mẹ thân yêu.

Mong mẹ đừng buồn nữa mẹ nhé. Khi mãn khóa học, con sẽ được mấy ngày phép về thăm mẹ trước khi ra đơn vị. Lúc ấy mẹ con mình sẽ mặc tình hàn huyên tâm sự.
Bây giờ đã khuya rồi, con xin tạm dừng bút, chúc mẹ một giấc ngủ an bình.
Con thương yêu của mẹ,
Nguyễn Thanh Tùng

 

Thư Hậu Phương
... ngày... tháng... năm...
Thăm anh Tư báo,
Mèn ơi,
Bữa hổm tự nhiên cái bác Tám Gái đón em, rồi đưa phong bì xanh xanh cho em, cười cười nói “Thơ của thằng Tư Báo nè con”. Làm em cầm cái thơ mà thẹn thò đội nón lá lên dạ dạ rồi đi miết liền, quên nói lời cám ơn má anh.
Ai có mà ngờ có ngày em nhận được lá thơ ai đó gởi cho mình, thiệt ngộ quá hà. Xưa giờ đâu có ai gởi thơ từ gì cho em. Em mở thơ ra đọc liền đó nghen anh. Mà tấm thơ đã rọc ra rồi anh à, chắc má anh coi trước rồi mới đưa cho em. Mà đâu có sao hén, vì thơ anh viết đọc vui thấy mồ đi.
Từ ngày anh nhập ngũ, à, hai chữ nầy nghe văn chương quá, mấy bạn em ngoài chợ thì nói ảnh đi lính rồi, mày có nhớ ảnh hông, làm em nghĩ mắc cỡ quá, chắc chuyện anh theo em ăn chè đậu ván woài thiên hạ có để ý, phố chợ nhỏ quá trời mà, ai giấu ai được. Em đọc thơ của anh rồi, vui trong lòng quá nên đưa cho mấy con bạn ngoài chợ đọc nữa, ai cũng nói em tốt số có người để ý thương rồi, trời, mắc cỡ muốn chết. Mấy chỉ đọc tới chuyện anh giả bộ cầm chén chè, rồi cầm luôn bàn tay em, mấy chỉ cười quá xá làm em vừa thẹn lại vừa vui trong lòng.
Mấy tháng anh đi lính, em gánh chè ngang qua nhà anh, lòng buồn hết sức, cứ trông trông ngóng ngóng, mà không hiểu rõ mình trông mình ngóng cái gì, anh Tư đã đi mất tiêu rồi mà. Nhiều bữa ngang nhà anh, tiếng rao chè của em tự nhiên cái tắt nghẹn hà. Ðọc tờ thơ nầy em nghĩ ra chắc cái nhớ của anh Tư nó thần giao cách cảm tới em. Câu nầy em bắt chước mấy tuồng cải lương đó anh. Bữa hổm gánh hát ghé đình hát mấy ngày tuồng Tiết Ðinh San Cầu Phàn Lê Huê.
Trời ơi nghẹt đình luôn đó anh. Gánh chè của em hết trơn sớm nên em gánh dìa nhà, rồi thay bộ bà ba mới trở ra đình coi được khúc giữa cho tới hết, hay lắm đó anh. Chút Em khoái nhứt màn Tiết Ðinh San bước một bước, phải quì lạy một lạy, trời ơi thiên hạ vỗ tay muốn bể cái Ðình đó anh. Mà bà Phàn Lê Huê mặt dữ quá chừng hà. Ðàn bà mà oai hùng quá trời há anh. Ai biểu Tiết Ðinh San làm tàng, tới khi biết người ta tài giỏi thì mới phải quì phải lụy phải cầu.
Chút Em coi tuồng hát nầy, tự nhiên lòng ngẫm nghĩ trong nhà binh, nghe nói cũng có mấy cô con gái nữa. Con gái mà đi lính, bận quân phục chắc cũng hùng dũng như con trai hả anh? Nghĩ phục mấy cô gan dạ quá trời.

Anh viết mấy chuyện nhà binh hay quá đi, đọc sợ nữa. Em mà gặp mấy cảnh chết chóc đó, chắc là em chịu hỏng nổi đâu, chết đứng hà. Mà cái anh Xáng Lựu Ðạn đó giỏi quá đi, một mình dám cắn lựu đạn giết chết nhiều Việt Cộng như vậy gan dàn trời bang nghen. Anh Tửng Nắp Keng, tên bắt cười, chắc hàm răng cứng lắm a. Mà ảnh có tửng hông dậy? Ba anh đều lên một cấp, mà cấp gì dậy anh? Có được lên lương không anh?

Ở nhà em thấy bác Tám Gái với chị Ba của anh buôn bán ngoài chợ cũng được hàng lắm, chị Ba của anh dễ thương lắm nghen, có mấy anh Ðịa Phương Quân cà rà theo dử lắm đó nhang. Còn bác Tám Gái thì hiền lành lắm, mà em có lỡ gặp giữa đường, em cũng sợ sợ né né. Bác ưa kêu em lại, hỏi nầy kia. Mới hôm qua đây nè, khi em gánh chè ngang qua nhà anh, bác Tám kêu em lại mua hai chén chè biểu em bưng dô ngồi bộ ván dí bác một lát nghỉ cho khỏe, em ngại ngùng quá chừng đó anh.

Trong nhà anh vách lá sàn đất mà sạch trơn bóng láng, em thấy tấm hình của anh treo trên vách, bận áo sơ mi trắng, em ngó tấm hình mà làm như lòng em run lên, mặt em nóng đỏ, kỳ ghê. Bác Tám rót cho em ly nước mưa mát rượi, biểu em:
- “Uống đi con, uống cho khỏe.”
Giọng Bác ngọt ngào làm Chút Em cũng bớt sợ nhiều. Chắc bác thấy em ngó trân trân tấm hình của anh nên bác hiểu ra. Hay là do mấy tiếng đồn ngoài chợ bác có nghe.
Em chỉ ngồi chút xíu rồi lui ra, mà bác có cầm giữ em mấy cũng chào rồi đi, vì em ngồi đó lâu chút, thế nào em cũng rớt nước mắt.
Anh đi lính đánh giặc thấy cực khổ quá đi, rồi có giờ nghỉ ngơi để ăn uống gì không?

Ngoài thị xã ngày nào cũng có mấy xe nhà binh chạy rầm rầm bụi cuốn mịt trời. Em ưa ngó theo mấy người lính đen thui quần áo lính đầy bụi đất mà mặt mày họ coi oai hùng quá chừng chừng. Có khi họ còn đưa tay cao vẩy vẩy làm Chút Em mắc cỡ lắm nghen, đâu có dám vẩy tay lại dí họ dù trong lòng muốn lắm. Thấy mấy người lính nầy, Chút Em nhớ anh quá chừng.

Anh Tư khỏi lo, chừng nào dìa phép được, Chút Em gánh nguyên gánh chè đãi anh ăn cho đã thèm.
Anh Tư viết thơ dài quá xá mà em thì hỏng biết viết gì nhiều. Tên Tư Báo coi dậy mà dễ thương lắm à. Viết nội cái tên Tư Báo thôi là lòng Chút Em run lên rồi.

Nhà Chút Em cũng nghèo thấy mồ đi, Chút Em học hành dừa đủ đọc nhựt trình là phải thôi học rồi. Ba nói con gái hỏng cần học nhiều, bi nhiu đó đủ đọc chuyện Phạm Công Cúc Hoa, chuyện Tấm Cám, chuyện Trần Minh Khố Chuối, chuyện Lưu Bình Dương Lễ, chuyện Cây Tre Trăm Mắt cho mấy đứa em nghe, lâu lâu đọc chuyện Tây Du Ký cho ba nghe là được rồi, thành ra dù Chút Em có ham học cũng phải nghỉ để phụ ba má nuôi mấy đứa nhỏ. Mấy em bây giờ được học nhiều hơn, Chút Em cũng không ganh tị dzí mấy đứa nó đâu anh Tư, mình phận lớn phải lo dãi dầu cho em mình được học hành tới nơi tới chốn phải không anh Tư.

Ðể coi, độ rày ngoài thị xã buôn bán đắt lắm đó anh. Nhờ lính tráng có mặt, tình hình trong thị xã yên tĩnh nên dân dễ thở, chớ mấy ông “răng đen mã tấu” trong núi ban đêm lò dò dô xóm kêu gọi nầy nọ như lúc trước ai cũng sợ, bây giờ thì đỡ nhiều rồi. Lúc nầy mưa quá xá là mưa mà bữa nào gánh chè của Chút Em cũng hết sạch, chắc nhờ chè của Chút Em ngon và sạch, anh Tư Báo há.

Chút Em cũng đang dành dụm một số vốn để sang cái sạp ngoài chợ, thì đỡ gánh đỡ cực hơn. Chắc chừng anh Tư được dìa phép, Chút Em đã có sạp chè ngoài chợ rồi. Ước thì ước dậy, chớ sang cái sạp ngoài chợ vốn hỏng phải nhỏ, mà gánh chè thì cũng hỏng nặng nề gì cho lắm, gánh quen rồi anh Tư Báo. Có điều dãi nắng dầm mưa quá, sợ cái da mặt hết mịn màng, hết hồng tươi mà sẽ bị già sớm, anh Tư dìa chê. Xóm làng tháng rồi có một cái đám hỏi dí một cái đám cưới. Ðám cưới nhỏ Kiều con bác Ba Kinh dí thằng Sáng Ðịa Phương Quân nhà xóm trong đó, anh nhớ hông.

Nhà của con Kiều từ giấc sáng sớm đã bắt loa inh ỏi nghe nôn nao quá chừng đi anh Tư Báo, tiếng cô Sơn Ca nghe trong vắt vui tươi quá đi nè, Chút Em nghe, nhớ luôn hà:

Ô!ôi! Sáng hôm nay trên quê hương tôi,
Quê hương xinh xinh quê hương hữu tình,
Quê hương xinh xinh quê hương hòa bình,
Ðường nở hoa trắng, xanh, vàng, tím,
Ðẹp làm sao bướm bay chập chờn.

Ðàn chim non véo von ngọn tre,
Khăn mầu son, áo mầu vàng,
Ơi, bà con đến xem mùa cưới!
Chân hài cong, tay dù hồng.
Lâu thật lâu mới thấy được một ngày vui!

Tối bữa trước, Chút Em có chạy qua nhà nó để tiếp làm mấy chuyện nhỏ trong bếp như lột vỏ tỏi, cắt củ hành, tỉa củ cải làm dưa chua, trời ơi cay bắt chảy nước mắt luôn. Bi giờ thì Chút Em thấy lòng mình lên mơ ước... Mơ ước... dzầy nè.
Anh anh ơi! Người tình tôi ơi!
Anh anh ơi! Xem người ta họ cưới nhau rồi!
Em em ơi! Người tình tôi ơi!
Em em ơi! Chuyện chúng mình cũng tính đi thôi!
Thôi, Chút Em hết biết viết gì thêm vì hết chuyện kể rồi.
Anh Tư bảo trọng nghen.
Chút Em nè