Home Đời Sống Suy Tư Dòng Đời Đợi chờ cũng là một hạnh phúc...

Đợi chờ cũng là một hạnh phúc... PDF Print E-mail
Tác Giả: L.Tử Viên   
Thứ Ba, 03 Tháng 3 Năm 2009 13:02

Dẫu thật khó để nhành tam diệp thảo bật thêm chồi non, thật khó để gặp và nhận ra Người giữa đám đông ồn ã. Nhưng ngay cả khi cỏ bốn cánh không thành, một người không tới, thì bản thân sự Kiếm Tìm và Chờ Đợi này, đã là một điều thật đẹp, thật đẹp.

Petite fleur – không phải những nút thắt màu đen của kèn clarinette vang lên trầm đục quá buồn, không phải một dòng sông vắt qua thành phố Paris cuốn theo cánh hoa mềm êm êm óng nước; người nghệ sĩ già Sidney Bechet thực đã bỏ đi, dải piano Giovanni buông lại rất nuột nà...


 
Và Petite fleur, qua bao lần chuyển soạn, vẫn cảm thấy dung dị, hồn nhiên, dịu dàng nhất trong câu hát của Henri Salvador, “một bông hoa nhỏ giữa nhân gian đi về”.

Ngay từ đầu Petite Fleur đã chẳng rõ hình hài, đó là một bản nhạc không lời được tay kèn clarinette cự phách sáng tác. Nhạc sĩ ngẫu hứng viết, ngẫu hứng chơi, khán giả ngẫu hứng nghe, ngẫu hứng tưởng tượng. Và bởi vậy, chủ đề chính của tác phẩm cũng là một bông hoa không tên đượm chất ứng tác. Không biết hữu ý hay vô tình mà những ca từ sau này được viết cho bản nhạc đều giữ nguyên chủ đề gốc.

Không là nụ hồng Ispahan ngát môi thơm thiếu nữ nở xôn xao ven đồi, không là nhành Linh Lan trắng gọi tháng Năm ùa tới, không là bông cúc vàng trổ nắng một chiều mưa mưa mưa, không phải đóa bồ công anh xỏa bông bênh ngày gió…

Đôi khi em tưởng tượng mình là nhành cỏ ba lá, đến trong đời để chờ đợi điều gì đó như là định mệnh. Đôi khi đi ngang qua một khu vườn lạ, em vẫn cúi xuống tìm những bông cỏ mịn, để nó trong lòng tay và đếm: một, hai, ba…

 

Cánh thứ nhất chứa Quá Khứ, cánh thứ hai chở Hiện Tại,
cánh còn lại ẩn giấu Tương Lai. Mỗi mảnh lá mang một phận số,
và được thả vào nhân gian như gieo xác tín giữa đất lành...

Em thích đặt tên cho từng phiến lá, mảnh cong cong viền trái tim em gọi là Yêu Thương, mảnh bàng bạc một màu sương em gọi là Nhung Nhớ, mảnh bị chú sâu cuốn thành kẽ nứt em gọi là Chia Ly, mảnh nâu vàng sắp úa em gọi là Buồn Bã, mảnh đang chấp chới trong gió em gọi là Bài Ca…Mỗi nhánh cỏ biếc góp một đơn âm dịu dàng hòa vào bản nhạc tình yêu ngân, ngân mãi.

Đôi khi, vào ngày buồn thật buồn em thường ra phố, sà vào những gánh hàng hoa ven đường, và chọn cho mình một chậu cây nhỏ xinh. Có chậu gốm màu nâu đất chứa nụ lan sao vàng li ti trông như họa tiết sáng được thêu khéo léo, có cốc sành chấm nước biển mang tay cầm duyên dáng, trồng sen đá với những búp xanh đang vươn lên mập mạp dặn dày; có chậu sứ trắng mọc khóm hoa gấm nhung biết đổi màu vào mỗi buổi trong ngày, mỗi ngày trong tháng…

Thật nhẹ nhàng làm sao khi xếp chúng trên balcon dưới nắng, ngắm nhìn từng nỗi buồn của mình nở ân cần, thong thả. Những nỗi buồn đã đi qua và ở lại, không làm thành vết nhăn trong ký ức, mà là dải mây hiền giăng xa mờ xa.

Petite fleur – các chàng trai muốn hái cành hoa đem tặng người yêu, các cô gái đưa bông hoa lên môi rồi giắt cài mái tóc. Mùi hương thơm thơm mãi, người yêu yêu nhau hơn. Vậy nên câu hát "Em là hoa của lòng ta" đâu còn đơn giản nhắc về hoa nữa, trên môi cô, trong tóc cô đã ủ một "làn hương yêu" mà chàng trai trao gửi.

 

Nếu ghép những bông hoa bé xinh lại, viền ngoài bằng giấy bóng kính rồi cột một dải nơ em sẽ có bó hoa lớn thật đẹp. Vào sinh nhật tròn 21 tuổi, em đã ước nhận được đóa hướng dương ôm đầy vòng tay, như đón ánh sáng chan hòa trong mắt, trên mái tóc, trong trái tim. Em thích úp mặt vào những nhụy nâu tròn trĩnh, hít hà mùi phấn hoa ngọt như trái lê chín mùa để rồi hai má, sống mũi dính đầy bụi phấn vàng hươm.

Nếu thả những bông hoa về với đồng nội, vẽ thêm trảng cỏ ven đồi, em sẽ có một lũng hoa đủ đầy màu sắc, rạng rỡ như mặt trời và vui tươi như biển cả.

Bàn chân em sẽ hân hoan chạy giữa những luống hoa, tâm hồn nhẹ bẫng như cánh bướm trắng phất phơ vẫy gió, và chợt muốn đứng im một lát, một lát thôi để thu lấy tất cả vẻ lộng lẫy thiên nhiên vào đáy mắt, để giữ lại cho mình một ký ức thật đẹp về "con đường nhỏ lạc giữa cánh đồng hoa"…

***

Giọng hát của ông già Henri Salvador thật lấp lánh và ấm áp, giống như cái mơn nhẹ của ánh xuân lướt qua đài hoa, của gió xuân chạm lên cánh mỏng. Vậy nên mỗi lần nghe bài hát Petite fleur do ông thể hiện, em luôn cảm giác lạc vào triền hoa thăm thẳm, nhận rõ những ngón tay hoa đang động hờ tà áo và bụi phấn hoa ngào ngạt nương trên tóc, trên môi.

Xin lỗi, lại hơn một lần em thả nghĩ suy mình trôi tới những bến bờ xa quá, hơn một lần em để câu chuyện chuyển hướng và kể những chi tiết không liên quan lắm cùng nhau. Chỉ là, nếu ta bất ngờ rơi vào miền đất lạ, bất ngờ mở dễ dàng cánh cửa của giấc mơ, thì lý trí bỗng trở nên nhẹ nhõm và cảm xúc mới là điều chế ngự ta, phải không?

Chẳng thể nào điểm hết tên những loài hoa đã hiện về trong trí nhớ, cũng như không đếm được bao nhiêu niềm vui, nỗi buồn đến và đi giữa đời sống này. Mỗi niềm vui là một bông hoa đang nở, mỗi nỗi buồn là một nhụy hoa còn khép; khi nào buồn lắng xuống, thì những cánh thơm mới bung tỏa như giải thoát ẩn ức và nhận về nỗi yên nhiên.

Balcon của em, những ngày nắng rộn rã sắc màu, những ngày mưa êm đềm lá ướt. Em muốn nâng niu những nụ hoa, bằng cách nâng niu từng nỗi buồn nỗi vui rất đỗi mỏng mảnh của mình. Ngẫm ra, em cũng chỉ là một lá cỏ, ngồi hát ca ngóng tự do…

Đôi khi, em tưởng tượng mình là nhành cỏ ba lá, sinh ra để chờ đợi một điều gì đó mà định mệnh gửi trao; ví như lấy gió làm xác tín, em thực hiện hành trình đi tìm nhánh lá thứ tư nằm ngoài Quá Khứ, Hiện Tại, Tương Lai; một cánh cỏ màu xanh xanh nhất, hái Hạnh Phúc về trên tay thật thà.

Mùa này lá dắt lá, hoa đặt hoa ngồi yên bên gió, dưới tán cây Cherry chưa vào hạ những đôi vai hình trái tim khẽ tựa nhau dìu dặt hát ca. Khi mỗi đơn âm dịu dàng rung lên hài hòa, giai điệu Petite fleur không còn thuộc về riêng thảo mộc nào, mà trở thành bản hòa tấu đa âm của gió, mây, nước và muôn hoa đương hoa.

Đó là loài hoa không chỉ nở một mùa, thơm một lúc, mà là bông hoa cuộc đời, ghé đến và ở lại giữa nhân gian, để ngâm ngợi về Niềm Tin, Tình Yêu cùng nỗi Chờ nỗi Đợi.

Em sẽ đợi, tới khi một người có đôi bàn tay ấm và mịn đến bên em, ngồi xuống cạnh bàn và mỉm cười bằng mắt, một người không hỏi em là ai, em từ đâu đến, một người biết sự im lặng của em khác với nỗi buồn và nụ cười không hẳn lúc nào cũng óng ánh giọt vui. Một người như thế, có bao giờ đi qua và dừng lại nơi em?

 

Dẫu thật khó để nhành tam diệp thảo bật thêm chồi non, thật khó để gặp và nhận ra Người giữa đám đông ồn ã. Nhưng ngay cả khi cỏ bốn cánh không thành, một người không tới, thì bản thân sự Kiếm Tìm và Chờ Đợi này, đã là một điều thật đẹp, thật đẹp.

Petite fleur, bông hoa nhỏ không tên không mùa, sắc cỏ biếc không phai không úa. Một ngày giắt bông hoa lên mái tóc, nắm lá cỏ thật khẽ trong tay, em thấy mình như đang chạm vào…Hạnh Phúc.

Chú thích:

Petite Fleur, bản nhạc được nghệ sĩ kèn clarinette huyền thoại vùng Orleans tên là Sidney Bechet sáng tác năm 1952, trở thành một trong những giai điệu đặc trưng của đời sống âm nhạc Pháp thập niên 50 thế kỉ trước. Năm 1953, Fernand Bonifay và Mario Bua đặt lời ca khúc, danh ca Charles Aznavour thể hiện thành công. Sau đó năm 1959 Henri Salvador viết lại lời và hát Petite Fleur cũng xuất sắc không kém.
 

Bông hoa nhỏ

Nếu những bông hoa ven đường
Một ngày, ngả mình tàn úa
Anh sẽ giữ mãi trong tim
Màu hoa – mắt em – như lửa.

Này bông tình yêu bé nhỏ
Nở trên xứ sở diệu kỳ
Xin hãy vì ta, hương tỏa
Tự thuở mười sáu xuân thì.

Thảng hoặc về giữa nhân gian
Đời sống hằn in vết xước
Em đến dịu dàng - điều ước –
Nhành hoa nhỏ bé vô thường.

Đằng đẵng hành trình Đôi Mươi
Bồi hồi một hôm dừng lại
Hít hà mùi hương xa ngái
Mình từng dấu yêu, dấu yêu

Nhé em, một đóa tiểu kiều
Nở vào tim ta khe khẽ
Khu vườn tình yêu nhỏ nhẻ:
“Em là hoa của lòng ta”…