Của bền tại người Print
Tác Giả: Saigon Echo sưu tầm   
Thứ Năm, 02 Tháng 8 Năm 2012 07:26

Xưa ở một làng nọ có mấy tên nhà giàu, nhưng nổi tiếng là hà tiện. Mâm bát dùng để cho thầy tớ ăn toàn những thứ sứt mẻ cũ rích.

 Ấy thế mà các mụ vợ vẫn cứ khoe: “Cái mâm gỗ này dùng đã được hơn chục năm, cái bát kia mua từ hồi cậu cả còn ở truồng đấy…” Và thế là các mụ vẫn răn dạy con cháu và người ngoài rằng: “Làm ăn cái gì cũng phải gìn giữ, của bền tại người cả thôi!”.
Một hôm nhân một bữa chén, mấy nhà giàu khoe khôn với nhau. Lão thứ nhất khoe:
- Các cụ xem, cái quần chúc bâu này tôi mặc từ ngày bà nọ ở cữ con cháu út, thế mà giờ nó đã biết nhảy dây, chơi ô rồi. Các cụ thấy đấy, chỉ khi nào đi đâu tôi mới dám mặc, mà tôi chỉ vắt vai từ nhà, đến gần đám tôi mới xỏ chân vào. Ra ngõ, khỏi đám là tôi lột ra luôn…
Lão thứ hai ngắt lời:
Dạ các cụ xem, cái khăn xếp của tôi còn nguyên nếp và giữ màu đen láng đến tận bây giờ. Tôi dùng nó dễ thường đến chục năm…
Lão thứ ba lắc đầu:
- Xin lỗi các cụ, các cụ cứ nhìn cái quạt này sẽ rõ. Các cụ đoán tôi dùng nó lâu chưa nào? Dạ, thưa các cụ, đã 15 năm có lẻ rồi đấy ạ! Hai lão kia trố mắt:
- Trời, cái quạt giấy mà cụ làm thế nào giữ được lâu vậy?
- Ờ có gì đâu, mỗi lần đem ra quạt là tôi chỉ xòe quạt ra trước mặt, rồi tôi lắc đầu đi lắc đầu lại là đã thấy đủ mát rồi. Lúc nào thôi “quạt” thì tôi khẽ xếp nó lại và bỏ vào một cái túi riêng ạ!
- Chà gương sáng của các cụ thật là tuyệt hảo!
- Hai lão kia trầm trồ khen, còn lão chủ nhà quay sang người đầy tớ bảo
- Đấy mày xem. Của bền tại người. Các cụ dạy cấm có sai câu nào! Tao thử hỏi cái ngữ chúng mày thì giữ cái gì lâu bền được?
Người đầy tớ khúm núm:
- Dạ, bẩm cụ, của cải thì con chẳng có bao nhiêu. Nhưng cứ như cái khố con mặc đây là của bố con để lại cho con đeo từ hồi còn nhỏ đấy ạ.
( Theo TTC )
                               
Học Hà tiện

- Anh kia đi tìm thầy học phép hà tiện. Tới nhà thầy phải mua chi làm lễ cúng tổ, thầy mới biểu mua một cái bánh tráng mà thôi đừng mua gì tốn tiền.
Nó đi chợ mua một cái bánh tráng và một con gà ôm về. Thầy nó thấy gà thì la: “Cái thằng dại, ai bảo mua gà làm chi cho uổng của”. Học trò mới thưa với thầy: “Tôi tính làm vầy nên mới mua gà: là khi bỏ bánh tráng mà ăn thì làm sao cho khỏi rơi rớt vụn vằn xuống cũng uổng nên mua con gà để phòng khi có rơi rớt mảnh bánh nó lượm nó ăn lớn lên thì bán được lời”.
Thầy nghe nó nói thì bảo: “Thôi mày hà tiện quá cha tao đi rồi còn học làm chi nữa!”

Tú tài nghèo

Ngày xưa, có một anh tú tài nhà nghèo đang tìm việc làm. Anh vô cùng chán nản bởi chẳng có ai thuê dạy.
Bỗng một hôm có người đến mời anh ta đi dạy học, nhưng bắt anh ta trước tiên phải viết một bài văn để người ấy xem đã.
Anh tú tài ở nhà nghĩ ngợi trầm tư đến cơm cũng chẳng buồn ăn. Vợ anh ta đến bên bảo:
_Đàn ông các anh viết văn còn khó hơn cả bọn đàn bà chúng em đẻ con.
Anh tú tài cuống lên nói :
_Tất nhiên rồi, bọn em đẻ con vì trong bụng đã có rồi, nhưng bọn anh viết văn thì trong bụng lại không có.