Thương em mong manh như một cành lan...
(Gọi Người Yêu Dấu. Nhạc Vũ Đức Nghiêm)
Thương em mong manh như một cành lan...
(Gọi Người Yêu Dấu. Nhạc Vũ Đức Nghiêm)
Ngày ấy tôi còn bé lắm. Lênh đênh trên chuyến tàu cuối vào Nam theo cha mẹ chứ chẳng biết gì. Chuyến đi êm đềm không gì đáng nói...
Từ rất lâu rồi, “Trưng Vương – Khung cửa mùa thu” với ca từ lãng mạn và giai điệu đẹp đã làm lay động nhiều con tim...
Lễ Tạ Ơn của nhà mình bao giờ cũng hai điều, cám ơn cuộc sống, cám ơn ngày con ra đời, lần này lại cám ơn bạn mẹ sẽ từ xa đến đây tham dự ngày vui với chúng ta.
Ba đây Tí ơi! Đứa nào cũng là con ba cả. Ba đây nè, các con về với ba...
-Bao nhiêu năm ở tù Cộng Sản, ăn toàn giun/dế/bo bo; mãn tù về ở kinh tế mới, ăn thức ăn nhập cảng của Trung Cộng đầy chất độc...
Tôi mừng thầm là nếu đưa tôi lên Tống Lê Chân thì tôi có rất nhiều hy vọng để trốn trại, vì tôi biết rất rõ vùng đất này...
Ba năm nay mình thương nhau lén lút chỉ có A Tửng là biết thôi, A Chệt không biết gì hết. Giờ đây có người ở Chợ Thiếc muốn đi cưới A Lìn...
Vách Đá (ly kỳ kiểu Hitchcock) là chuyện một nam và một nữ bàn về cái chết của chồng nàng và những bí mật hai người cùng chia sẻ...
Mong bà hiểu, tôi không còn ở lứa tuổi thanh xuân để bảo rằng mình bồng bột, bị “tiếng sét ai tình”. Nhưng không hiểu tại sao chỉ mới gặp bà, tôi lại rất muốn làm quen với bà...
Tôi muốn kể lại một cái đám cưới ở quê tôi thời đó, để thấy hình ảnh thật thà dễ thương của Việt Nam hồi chưa bị … ô nhiễm chất ngoại lai!...
John Badman hoạch định tội ác của mình dứt khoát, tàn nhẫn và điềm tĩnh, như đã từng trù liệu một thoả thuận ở Sở Giao dịch Chứng khoán. Trong tâm trí anh ta không hề có một ý nghĩ khoan dung đối với kẻ nạn nhân của mình...
Cảnh đẹp đấy, căn nhà nằm dưới những tàn cây cao. Bây giờ là mùa Thu lá đang đổi màu. Mai kia mùa Thu chín lá sẽ vàng rực cả cây và rơi rụng càng thơ mộng em ạ...
Trước khi đề cập tới nước Mỹ, tôi muốn kể cho bạn nghe câu chuyện của một gia đình người Nhật, ở tại nước Nhật. Đây là câu chuyện hết sức đau lòng về cụ Shigezo...
- Thì ra hai chúng ta trái tính trái nết, chúng ta là hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau...
Tôi buông tờ báo xuống bàn, ngồi im lặng suy ngẫm về cái chết của người bạn thân vừa mới đọc qua...
Nói có bóng đèn làm chứng, ông Củng đâu dám đi bước nữa... Nhưng khi trời đã gọi, làm sao thoát khỏi lưới tình!?
Xin lỗi…, nếu quán cần một nữ nhạc công vĩ cầm thì tôi đây sẵn sàng.
Lân về hưu trước tôi một năm, và anh đã chọn một hướng đi đặc biệt cho tuổi già: tu tại gia. Anh xuống tóc, ăn chay trường và mỗi ngày sống với kinh kệ như một vị thầy tu, mặc dù không đến chùa
Vinh vừa đặt xong giá vẽ thì thấy Linda xuất hiện ở ngã tư trước mặt. Hôm nay Linda ra công viên sớm hơn thường hệ. Cả tháng qua Linda chạy bộ một mình...
![]() ![]() |
Saigon - San Jose |