main billboard

Bây giờ nếu Chúa cho anh chọn 1 trong 3 sự này : khôn ngoan, danh vọng, và tiền bạc thì anh chọn cái nào ?


Canada tháng Tám, nắng đầy trời. Nắng vàng bát ngát như lời mời mọi người xuất hành. Ngày mồng 2 đầu tháng là lễ hội Caribana. Các cụ phương xa còn nhớ lễ hội đầy âm thanh đầy mầu sắc này ở Toronto chứ? Mấy năm trước tôi có trình các cụ rồi mà. Thành phố Toronto này đúng là miền đất hạnh phúc vì nó được nhiều sắc dân các đảo quốc phía Trung Mỹ chọn làm nơi hội tụ hàng năm. Gốc nó như thế này : Người dân Trung Mỹ ai cũng đầy máu văn nghệ, họ không ca hát không nhảy múa thì không chịu được. Họ phải gặp nhau để ca hát nhảy múa, nhưng vì có bao nhiêu sắc dân thì biết chọn đất dân nào để hội tụ đây? Các ngài cãi nhau um xùm mà tìm không ra giải pháp. Canada bèn mở cửa : Mời các ngài lên đây, thành phố chúng tôi dư phương tiện để đón tiếp tất cả qúy liệt vị. Thế là các ngài phương nam gật đầu liền. Hàng năm các sắc dân miền Trung Mỹ da màu nâu đều kéo hết lên đây. Năm nay là lần thứ 47 . Báo chí cho biết con số dân các đảo quốc kéo lên và các du khách đến đây xem là một triệu người. Các ngài thuộc miền Caribbean, nên lễ hội mang tên là Caribana. Các ngài chọn đầu tháng Tám hàng năm vì thởi gian này thời tiết Toronto nắng và nóng như miền Caribbean vậy. Và vì cất công đi xa, từ phía nam lên tận phía bắc, lễ hội của họ phải kéo dài 3 tuần lễ cho bõ công di chuyển, cho bõ công lao động và dành dụm.

Năm nay đại lễ đã bắt đầu. Dân Canada có thói quen ra đường sớm dể xem cuộc diễn hành khai mạc. Bao giờ đoàn diễn hành này cũng dài , màu sắc và tươi đẹp hơn cuộc rước ông già Santa Claus dịp lễ Giáng sinh.

Làng An Lạc chúng tôi cũng đã hẹn nhau xuống phố. Ôi chao, người đâu mà đông thế, vui thế, náo nhiệt đến thế. Đoàn diễn hành dài gần 4 cây số, trên đại lộ Lakeshore ngay bờ hồ, lâu hơn 6 tiếng đồng hồ mới xong. Chao ơi là mầu sắc, chao ơi là âm thanh. Tôi thích nhất những cô gái miền Trung Mỹ này. Các nàng đẹp nây nẩy, đẹp hây hây, da bánh mật, xiêm y rất phong phanh, bao nhiêu da thịt bày ra hết. Các cô đeo hình những con công, con phượng, cô nào cũng mang bộ cánh chim xòe ra rộng tới 4 hay 5 thước. trên đầu các cô là những rừng lông chim xanh đỏ, hết sức rực rỡ. Các cô bước đi theo nhịp kèn nhịp trống, các cô nhún nhẩy, miệng tươi cười, tay vẫy chào mọi người, thật đáng yêu hết sức. Còn phe nam thì khỏi nói, cũng sexy hết biết. Anh nảo cũng cởi trần đóng khố, đầu đội mũ lông chim, thân mình vẽ xanh vẽ đỏ, tay cầm những cây gậy hoa. Cũng lắc lư theo nhịp trống, miệng hò la theo nhịp Nam Mỹ. Đoàn diễn hành dài ngắc ngư này kết thúc ở miền bờ hồ nơi có các thuyền rồng đang chờ sẵn. Họ được rước sang một hòn đảo nhỏ ngay đó, nơi đây sẽ là một thế giới vui chơi nhảy múa trong 3 tuần liền.

Cụ Chánh tiên chỉ làng tôi đứng xem mấy tiếng đồng hồ đã thấy ngất ngư. Cụ bảo : May mà thành phố có một hòn đảo cho họ vui chơi hò hét, chứ họ mà hò hét như thế này trong thành phố mấy tuần lể liền thì chúng ta sẽ điếc tai mà chết. Bạn nào chưa biết văn hóa da nâu Trung Mỹ Caribbean Carnival xin mời đến Toronto vào dịp tháng Tám nha.

Ông H.O. trong làng say sưa ngắm mấy cô gái da nâu sặc sỡ múa nhảy xong liền phát biểu : Ôi, các nàng da nâu bóng loáng ánh mặt trời sao mà trông khỏe mạnh và đẹp thế ! Ông ODP cười hà hà : Đồng ý là đẹp, nhưng không phải là đẹp nhất nha. Anh John ngày xưa đã bảo da vàng của Á Châu chúng ta mới là đẹp nhất. Ông H.O. liền chất vấn anh John : Chứng cớ nào cho anh câu kết luận như vậy ? Anh John đáp ngay : Chứng cớ rõ ràng ở trong Thánh Kinh. Thánh Kinh, sách Sáng Thế Ký chép rằng Chúa đã lấy đất sét mà nặn ra ông Adam. Sách chỉ chép vắn tắt như thế, phần tiếp theo là hiểu ngầm. Ngầm đây là gì? Thưa, ban đầu Chúa nặn tượng Adam bằng đất sét xong thì Ngài bỏ vào lò nung. Tượng đất bao giờ cũng phải nung, đó là lẽ đương nhiên bắt buộc. Vì Chúa để trong lò lâu qúa, lúc đem ra thì tượng đất đã đen ngòm. Đó là gốc người da đen. Chúa làm lại, lần này Chúa bỏ vào lò nhưng lấy ra qúa sớm nên tượng còn trắng bệch, đó là gốc người da trắng. Rút kinh nghiệm, lần thứ ba Chúa bỏ tượng đất Adam vào lò và Chúa căn giở rất cẩn thận nên lúc lấy ra tượng hình Adam vàng tươi. Đó là gốc người da vàng. Người da vàng đẹp nhất là thế. Nghe xong thì cả làng vỗ tay râm ran khen cái anh John này nịnh vợ hay nhất thế giới. Chị Ba Biên Hòa mặt đỏ lên vì cái anh chồng da trắng miệng có mật ong này.

Sau khi xem diễn hành lễ hội Caribana xong, làng tôi kéo về nhà Cụ Chánh mừng lễ Vu Lan. Tháng Tám này có lễ Caribana cho người da nâu và da trắng, còn làng da vàng chúng tôi có lễ Vũ Lan. Ông ODP bảo cả làng : Ngày xưa xứ Canada này được coi là xứ Thiên Chúa Giáo, nhà thờ ở khắp nơi. 95% dân chúng đều đi nhà thờ, Nhưng nay đời sống đã biến đổi. Sau 1975, người VN đã mang theo Đức Phật và chùa tới đây. Chỉ riêng Toronto này có biết bao nhiêu là chùa. Ban đầu chùa nhỏ, nay chùa đang biến dạng, biến ra những chùa lớn hết sức, như Chùa Pháp Vân ở miền Mississauga, như Chùa Cam Lộ Vương ở miền Vaughan. Chùa này đang đúc một tượng Đức Phật cao gần 5 thước. Toronto lại còn có Chùa Phật Giáo Hòa Hảo, và Thánh Thất Cao Đài. Tháng Tám này, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng tụng kinh gõ mõ cầu siêu của đại lễ Vu Lan. Đây là mùa báo hiếu. Canada qủa là miền đất hòa bình, đầy bác ái và yêu thương, phải không cơ ?

Trên đây là sơ sơ mấy tin tôn giáo. Bây giờ xin trình các cụ chút xíu về tin văn hóa. Bây giờ là thời đại điện tử, chỉ ngồi nhà bấm máy mà tôi được đọc bao nhiêu là tin hấp dẫn. Bài báo đầu tiên mà tôi thích là bài ‘ Sáu mươi năm sau Hiệp Định Geneve 1954’ của Trọng Đạt đăng trên báo Con Ong Texas. Bài báo này nhắc tôi bao nhiêu thảm cảnh chiến tranh từ Trận Điện Biên Phủ tới cuộc di cư bỏ bắc vào Nam. Bài báo nói rõ về cái thế VM bị Nga và Trung Cộng bắt chẹt, và cái thế của Miền Nam bị Pháp cũng bắt chẹt. Bài báo nói lên cái hào khí quốc gia của Ngoại trưởng Trần Văn Đỗ tuyên bố không ký và không chấp nhận hiệp định. Mới đó mà đã 60 năm. Bao nhiêu mồ hôi, bao nhiêu máu xương, bao nhiêu nước mắt…

Bài báo thứ hai mà tôi thích hơn nữa là bài ‘ Nhìn lại lịch sử 40 năm trước, ngày Song Bát 8.8.1974’, tác giả là Tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng in trên báo Người Việt ở Cali và BBC-VietNam. Bài dài và đầy chi tiết lịch sử. Đọc xong bài tôi thấy giận cái anh già qủy quái Kissinger này qúa. Cái gốc mà VNCH của chúng ta bị thua đã bắt nguồn từ ngày Tổng Thống Nixon từ chức, ngày 8 tháng Tám năm 1974. Xưa nay ta thường cho số 8 là số may mắn vì âm tiếng Hán, 8 dọc là bát, bát nghe mài mại như phát, phát chỉ sự may mắn phát đạt. Ngày 8 tháng 8, hai con số 8 rõ ràng thế mà lại hóa ra ngày xui cho chúng ta. Vì Nixon từ chức trao quyền cho ông Ford, ông Ford tiếp tục tựa vào anh già Kissinger, và vẫn giữ Kissinger làm ngoại trưởng và làm cố vấn an ninh, nên Kissinger đã mặc sức tung hoành. VNCH đã bị cắt hết tài chính lẫn quân viện, đã bị trói tay và đưa tới ngày 30 tháng Tư 1975.

Đọc hết bài báo, tôi có thắc mắc này là giả như không có vụ Watergate thì Tổng Thống Nixon đâu có phải từ chức và VNCH đâu có mất. Sở dĩ có vụ Watergate là do cái anh da đen ban an ninh tên Frank Wills nhìn thấy cái băng dán ở cửa. Anh bóc nó đi, rồi anh đi tuần tiếp. Lúc anh đi vòng thứ 2 thì lại thấy cái băng lần nữa. Thấy sự lạ, anh sinh nghi, anh liền báo cho cảnh sát. Thế là chuyện ầm lên, thế là đám cháy bùng nổ bắt đầu. Đây có phải là duyên số không các cụ ?

Tác giả đã tìm được nhiều tài liệu mật vừa được giải mã. Ông vừa là chính khách vừa là nhà văn. Đọc thấy hấp dẫn lạ. Nghe nói ngày xưa, sau 30 tháng Tư 1975, tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng đã thách thức Kissinger đối chất trên đài về việc ông ta bán đứng VNCH, mà ông già gốc Do Thái này không dám nhận lời.

Ông Hưng còn kể tâm sự của Tổng thống Thiệu khi nghe tin Nixon từ chức ngày song bát này. Ông Hưng là giáo sư Kinh tế ở Hoa Kỳ trước khi về VN giúp ông Thiệu. Ông cũng dịch bài văn trên đây sang Anh Văn đễ con cháu chúng ta có thể hiểu rõ một giai đoạn đen tối của cha ông, nhan đề ‘ The Day of the Double Eights’. Muốn đọc bài báo bằng Việt văn hay Anh văn, xin bạn vào mạng http//tamtutongthongthieu.com/update

Đó là chuyện đọc báo của tôi. Khi viết những dòng này thì nắng vàng bát ngát đang rọi vào phòng tôi. Những tia nắng lung linh vàng rực này làm tôi nhớ những ngày hạnh phúc vừa qua ở California. À, xin khoe các cụ : tôi vừa qua gần hai tuần lễ hạnh phúc ở miền thủ đô tỵ nạn.

nhathokiengNhà Thờ Kiếng ở quận Cam, California.

Tuần đầu tôi được mời tham dự buổi lễ cầu nguyện và gây quỹ cho giáo phận Phát Diệm. Buổi lễ được diễn ra tại Nhà Thở Kiếng nổi tiếng ở quận Cam California. Đây là ngôi nhà thờ chính tòa nguy nga tráng lệ nằm trên một giải đất 34 mẫu mênh mông. Ngôi nhà thờ này được coi là một trong những kỳ quan của Hoa Kỳ. Khi trước, đây là một nhà thờ của giáo phái Tin Lành Reformed Church. Anh em Tin Lành đã bán lại cho Công Giáo. Ban đầu tôi cứ thắc mắc làm sao mà giáo dân gốc Phát Diệm lại có thể tổ chức lễ tại một nhà thờ nguy nga như thế này, sau rồi mới biết, một trong những cha phó của Nhà thờ chính tòa này là Cha Nguyễn Văn Tuyên. Cha Tuyên gốc Phát Diệm nên ngài lấy quyền phó xứ để làm lễ cho dân Phát Diệm và cầu cho giáo phận Phát Diệm. Buổi lễ còn có sự đồng tế của Cha Trần Công Nghị giám đốc hệ thống truyền thông VietCatholic.net, Cha Nghị cũng gốc Phát Diệm. Thánh lễ bằng tiếng VN, thánh ca bằng tiếng VN, ý lễ cầu cho quê hương Phát Diệm cũng bằng tiếng VN, thật sốt sắng hết sức.

Sau thánh lễ là một đại tiệc gây quỹ cho việc xây cất chủng viện Phát Diệm đang tiến hành ở quê nhà. Dự buổi tiệc này, tôi học được nhiều điều qúy báu. Ngồi dự tiệc mà trong lòng thấy cảm phục sự thông thái và khôn ngoan của ban tổ chức. Thường thì xưa nay các buổi tiệc gây qũy đều bán vé trước. Nhưng đại tiệc gây quỹ cho Đại chủng viện Phát Diệm bữa nay không bán vé. Xin tùy tâm người tham dự. Đã tới đây tham dự, lại giúp quê nhà, chả lẽ chỉ bỏ vào thùng 50$ sao. Cho nên tôi thấy đa số ai cũng cho tối thiểu là 100$. Thật là khôn ngoan quá chừng. Chưa hết. Giữa bữa thì Cha Phó Nguyễn Văn Tuyên lên công bố danh sách các nhà hảo tâm, con số 100$ tự nhiên tăng lên cao dần. Rồi những người ở xa không tới tham dự được cũng gọi vào hứa đóng góp, bây giờ con số không phải là một trăm mà lên tới một ngàn, rồi hai ngàn… Cuối tiệc, tổng cộng số tiền các ân nhân cho đã lên tới 100 ngàn mỹ kim. Các cụ phương xa nghe có nể không? Mới một buổi tiệc thôi đó nha. Phục Cha Tuyên Cha Nghị qúa.

Trong buổi tiệc có nhiều màn văn nghệ đặc sắc. Khi tôi được mời lên đóng góp thì tôi bầy tỏ sự ái mộ và thán phục, rồi tôi xin được ca tụng một trong những nét đặc sắc của người Phát Diệm. Đó là cách phát âm chữ R. Người Phát Diệm phát âm chữ R rất rõ ràng và chính xác. Nhiều người đã gọi quê mình là Phát Riệm thay vì Phát Diệm. Người Phát Diệm phát âm tiếng Roma rất rõ ràng. Roma thì đọc là /Roma/ chứ không như mấy người Hà Nội hay mấy ca sĩ đọc là /Zôma/, ‘ăn rồi’ là /ăn rồi/ chứ không đọc là /ăn zồi/. Mẹ Maria, Thánh Phêrô thì đọc rõ ràng chữ R, chứ không / Mẹ Mazia, Thánh Phêzô/...

Mấy cụ cao niên gốc Phát Diệm gật gù khen tôi nói đúng.

Trên đây tôi nói tới Nhà thờ Chính Tòa Nhà Kiếng. Tôi xin nói thêm về việc Tổng Giáo Phận Orange mua được nhà thờ này từ anh em Tin Lành với giá 53 triệu mỹ kim. Có một chuyện bên lề rất đáng kính phục là khi anh em Tin Lành rao bán nhà thờ này vì họ không còn khả năng bảo trì, thì có nhiều nơi trả giá cao, đặc biệt có Viện Đại Hoc Chapman ở ngay trong miền đã trả giá 60 triệu, nhưng chủ nhân không bán mà lại bán cho anh em Công Giáo với giá rẻ hơn. Lý do : Anh em Tin Lành chủ trương chỉ bán cho ai mua để dùng vào việc thờ phụng Thiên Chúa. Đại học Chapman không mua được vì họ chủ trương sẽ biến nhà thờ này làm học khu giảng dạy. Xin bái phục anh em Tin Lành không mê tiền. Đáng nể qúa.

Xin kể tiếp về tuần lễ thứ hai hạnh phúc của tôi ở California. Tôi được tham dự ba ngày Đại Hội của phong Trào Cursillo Toàn Quốc Hoa Kỳ họp tại trung tâm Viện Đại Học Chapman là đại học đã mua hụt Crystal Cathedral trên đây. Đại Hội có hơn 600 tham dự viên đến từ khắp nước Mỹ, với một cụ già đến từ Canada, đó là kẻ cầm bút này. Chúng tôi ngủ tại lầu ba, và ăn uống ở lầu 1. Tôi được sống lại không khí đại học ngày xưa, thật sung sướng quá chừng. Bây giờ tôi mới thấy đất nước Hoa Kỳ giầu có. Các phòng ngủ thật là tiện nghi và ngăn nắp, còn câu lạc bộ ăn uống thì không chê vào đâu được. Tôi nghĩ các sinh viên học giỏi một phần cũng là do được ăn ngon và đầy chất bỗ dưỡng như thế này. Sáng trưa tối chúng tôi đều vào nhà ăn. Nhà này rộng mênh mông, có 4 quầy thức ăn và thức uống ở 4 góc. Mỗi quầy là một bếp khác biệt, nấu món khác biệt. Mỗi bữa đều đổi món. Giờ ăn là một tiếng rưỡi mà không ai muốn ra về sớm, vì thức ăn ngon quá và vui qúa. Tôi mắc tội tham ăn nên qua mấy ngày họp, tôi có cảm tưởng mình đã lên mấy kí. Hiện nay tôi đang phải ăn chay để đền tội.

Ba ngày hội họp là ba ngày tu tâm học đạo. Các cụ biết phong trào Cursillo chứ? Đây là một sinh hoạt hoàn toàn tôn giáo, mục đích là giúp giáo dân học cách sống đạo. Bạn có đạo thì chưa đủ, bạn phải sống đạo, phải thánh hóa bản thân rồi thánh hóa môi trường tức là gia đình, sở làm, trường học,và cộng đồng. Phong trào này phát xuất từ Tây Ban Nha cách đây 70 năm. Các buổi học hỏi và hội họp rất sống động, nhiều chất Tây Ban Nha. Có 3 giám mục và nhiều linh mục cùng sinh hoạt với giáo dân. Phái đòan VN lên tới 170 người. Ba ngôn ngữ chính được dùng trong đại hội là Anh Ngữ, Tây Ban Nha và Việt Ngữ. Nhiều bài giảng rất xúc tích và sốt sắng. Đêm cuối cùng là đêm văn nghệ. Các màn ca múa hát hay hết sức. Đặc sắc nhất là màn trình diễn của sắc dân nói tiếng Tây Ban Nha và Việt nam. Đoàn VN được danh dự mở đầu. Tôi rất ngỡ ngàng và cảm động khi thấy mấy cô VN còn trẻ mà hát đã hay lại còn điều khiển cả hội trường hát theo và múa theo hay hơn nữa. Các cô nói tiếng Việt tiếng Mỹ rất giỏi và lưu loát như gió. Thật là tuyệt vời. Rồi tiếp theo là màn VN trình diễn thời trang của các nước. Cô bà nào mặc áo nước nào thì chảo hỏi bằng tiếng nước đó. Tôi không ngờ đồng bào VN của tôi tài giỏi đến như vậy. Mấy màn văn nghệ của VN và Tây Ban Nha hay không thua gì các xuất hát Thuý Nga và Asia.

Ngày Chúa Nhật chia tay, ai cũng bịn rịn. Ai cũng đánh giá đại hội thành công quá sự mong ước. Các cu có biết chủ tịch của Phong trào Cursillo ở toàn nước Mỹ hiện nay là ai không? Thưa đó là Anh Trần Thái Hoàng cư dân Texas. Đây là một bạn trẻ ngoài 50, gốc thuyền nhân Việt Nam. Vừa trẻ vừa gốc thiểu số mà chỉ huy cả một phong trào lớn của toàn đất Hoa Kỳ. Dễ nể chứ.

Rồi trước khi trở về Canada, tôi được dự ngày văn nghệ ngoài trời‘ Cám Ơn Anh, Người Thương Phế Binh VNCH’ tại sân vận động một trường học lớn ở Quân Cam, do Liên Hội Cựu Chiến Sĩ tổ chức. Hình ảnh các cựu quân nhân mặc sắc phục các binh chủng với bà cựu Trung Tá Hạnh Nhơn đứng giữa, trông oai hùng, đẹp mắt và cảm động quá chừng. Trưởng ban văn nghệ là nhạc sĩ Trúc Hồ, và trưởng ban MC là là ông Nam Lộc. Gần 100 ca sĩ nghệ sĩ tên tuổi đến trình diễn miễn phí. Đồng bào tham dự rất đông. Đi từ xa đã thấy cờ vàng phất phới, ngay từ xa đã nghe thấy tiếng nhạc vang dội. Số tiền quyên góp được lên tới nửa triệu. Tôi phục đồng bào VN ở Cali quá, vừa giầu của vừa giầu lòng.

Tôi về Canada kể các chuyện hạnh phúc bên Cali cho cả làng nghe, ai cũng thích và nức lòng. Dân làng đang bàn chuyện một chuyến đi Mỹ, đi xem cho được Nhà Thờ Kiếng, phố chợ Bolsa, làng báo chí trên đường Moran. Náo nức nhất là Chị Ba Biên Hòa và hai cô Huế. Tôi sẽ trình các cụ về việc đại sự này. Bây giờ xin trở lại chuyện bữa ăn tại nhà Cụ Chánh sau buổi đi xem diễn hành Caribana trên đây.

Nhà Cụ Chánh tiên chỉ cũng như nhà Cụ B.95 đều có một vườn rau thơm rất tốt. Vì vườn rau thơm đầy hương vị VN này mà Cụ Chánh đã làm một bữa cá nướng ngon quên chết. Người phụ bếp cho cụ không phải là các bà mà lại là bồ chữ ODP. Cái ông này văn võ toàn tài, nấu ăn cũng vô cùng xuất sắc. Dân số trong làng xấp xỉ 10 vĩ nhân, nên cụ mua 3 con cá bass lớn. Các cụ biết cá bass chứ, loại cá Bắc Mỹ nhiều thịt ít xương này rất phổ thông ở đây. Cá còn tươi rói, cụ mua về rồi ướp mắm muối ngay. Cái ngon của bữa cá là do cái phép ướp này. Tôi cũng mê nấu ăn nên đòi xuống bếp làm phụ tá. Lá rau răm băm nhỏ, trộn với nước mắm và hành tỏi ớt nghệ giã nát. Cá khứa hai bên, rồi ướp với các thứ hương liệu trên đây, rồi để một lúc cho ngấm. Vặn lò nóng 180 độ C. Chừng 15 phút sau thì bày cá trên mặt giấy bạc lót lá chuối với các cọng rau răm ở dưới, gói cá lại rồi bỏ vào lò. 20 phút là cá chín. Chúa ơi, cá nướng thơm lừng điếc mũi. Mời các cụ xơi ngay khi cá còn nóng. Mời cụ xơi với bún, với bánh tráng, với các thứ rau thơm. Xin cụ chấm với nước mắm me.

Chúng tôi đã có một bữa cơm chiều ngon hết sảy. Ông ODP vừa ăn cá nướng vừa uống với bia lạnh. Lâu lâu thì lập đi lập lại cái câu nói nổi tiếng của nhà văn Doãn Quốc Sĩ khi xưa ‘ Chúng ta đang đưa quê hương vào lòng !’. Bữa ăn ngon đến độ không ai còn có giờ mở miệng để nói chuyện. Ăn như thế này mới là ăn thực lòng và hết lòng, các cụ có đồng ý không. Ăn món cá này phải ăn bằng tay vì cuốn cá với bánh tráng mà. Lại còn mấy cọng lạc rang, lại còn mấy ly bia, lâu lâu còn cắn một miếng ớt. Chỉ có miệng để ăn và xuýt xoa chứ không còn miệng để nói chuyện. Cụ B.95 thì nói Miền Nam các bạn sướng thật, ngày xưa ở Bắc Kỳ chúng tôi đâu có được ăn như thế này. Cô Huế Tôn Nữ thì cám ơn Cụ Chánh rối rít vì bữa nay cô mới học được kinh nghiệm về rau thơm. Xưa nay cô vẫn kêu ca là nhiều rau thơm không có mùi. Hóa ra cô đã rửa rau thơm quá sớm. Các loại rau thơm chỉ rửa trước khi ăn thì mới giữ đươc mùi vị, nếu rửa sớm thì mùi sẽ bay đi hết!

Sau một hồi chiến đấu, 3 con cá trên đĩa chỉ còn xương, chiến trận mới tạm ngưng , và chuyện thời sự mới bắt đầu. Anh John sau khi đã nhậu hết lòng hết sức, nay đã có sức để kể chuyện thời sự.

Chuyện nóng hổi thứ nhất là chuyện Hội Nghị Quốc tế ASEAN vừa họp ở Miến Điện thượng tuần tháng Tám vừa qua. Đây là hội nghị của các ngoại trưởng 10 nước thành viên ĐNA và một số ngoại trưởng ngoài vùng được mời. Nước Miến Điện chủ nhà tỏ ra mắc cở về việc không hòa giải được cuộc chiến giữa Phật Giáo và Hồi Giáo. Hoa Kỳ trong bài phát biểu mở đầu đã chỉ trích Tàu Cộng gây biến động ở Biển Đông. Ngoại Trưởng John Kerry của Hoa Kỳ nói rất khôn khéo. Ông không nói rõ tên Trung Cộng, nhưng ai cũng hiểu là ông đang chỉ trích Trung Cộng. Ngoại trưởng Tàu là Vương Nghị có đáp lễ nhưng lập luận tuy đại ngôn nhưng cố ý né tránh chủ đề. Phía VC, nhà ngoại giao Phạm Bình Minh vẫn cúi mặt. Chắc ông đã bị Tàu Cộng răn đe từ trước ‘ Mi mà mở miệng chống ta là ta đánh mi chết’. Thế giới đang chờ bản tuyên bố chung. Mong là có được bản thông cáo chung, chứ năm ngoái ASEAN họp ở Cao Mên đã không ra được thông cáo chung vì Cao Mên bị Tàu Cộng bịt miệng.

Tin tiếp theo là tin con sông Ôn Châu bên Tàu tự nhiên nước đỏ như máu. Tàu Công cố tình che dấu tin này, nhưng phóng viên Shannon S. Wan của đài VOA đã chứng kiến tận mắt và đã làm ầm lên. Các báo bên Hong Kong cũng làm ầm lên. Nhiều người cho rằng đây là điềm gở, Tàu Cộng đang tái mặt.

Anh John nói tiếp : Vừa rồi là bản tin thời sự làm mọi người vừa hồi hộp vừa nhức đầu. Sau đây tôi xin kể một tin khác nhẹ nhàng hơn và rất Canada. Tin này báo chí đã thuật rất nhiều. Đó là ngày sinh nhật của Chú Er Shun. Các cụ còn nhớ cái tên này không? Chắc không rồi. Để tôi nhắc nha. Đó là tên một con gấu trúc panda mà sở thú Toronto đã thuê từ Trung Quốc năm ngoái, cái con gấu lông đen lông trắng trông như con chó mực ấy mà. Dân Canada mê nó lắm. Trung quốc đã cho Sở Thú Toronto thuê hai con, một con đực một con cái. Bữa nay là sinh nhật 7 tuổi của nàng Er Shun. Hôm nay Sở Thú mở tiệc mừng, cũng hoa cũng quà, cũng thiệp mừng, và cũng một đồng bánh sinh nhật to tổ chảng. Báo chí chụp ảnh rõ ràng. Bánh sinh nhật làm bằng lá trúc với trái cây. Mấy ông bà hàng xóm da trắng của tôi thì say mê hai con gấu này quá chừng, còn bọn tôi, chắc vì lòng đang căm thù cái thằng Tàu Cộng nên ghét con gấu này luôn. Không biết sự ghét này có tội không, thưa các cụ. Sở dĩ phải trình các cụ cái tin này vì nó nói lên lòng yêu súc vật đặc biệt của dân Canada.

Cụ B.95 nghe xong chuyện thời sự về sinh nhật chị gấu panda thì tỏ ra hững hờ. Vừa hết tin này thì ông ODP ép anh John ăn thêm miếng đuôi cá. Ông bảo anh John : Theo người Tàu thì món đuôi là món ngon nhất trong con cá vì cái đuôi là nơi tập trung sức mạnh. Con cá bơi nhanh bơi chậm là do cái đuôi này, nó vừa lái vừa đẩy. Ăn gì bổ nấy. Ngoài ra các cụ ta ngày xưa bảo ăn đuôi cá chữa được bệnh ngáy. Ông H.O. nghe đến đây thì phá ra cười rồi xin kể một câu chuyện về ngáy. Bà Cụ B.95 giao hẹn : Anh phải kể chuyện cười đấy nhá. Tôi mà không cười được thì anh phải ăn hết mấy cái đuôi cá còn lại nghe chưa. Ông H.O. gật đầu xin vâng và bắt đấu kể. Rằng có ba cô gái tên Xuân Hạ Thu rất thân với nhau, thân từ ngày còn bé. Các cô đã có chồng . Bữa đó các cô đi ăn cưới gặp nhau nên cùng ngồi một bàn. Các cô nói đủ các thứ chuyện. Khi nói đến chuyện chồng con thì cô Xuân kể : Chồng tao được mọi nết trừ cái việc ngáy. Chời ơi, chàng bắt đầu ngủ là ngáy như sấm. Cô Hạ cũng than chồng mình y như vậy. Cô Thu bèn hỏi :

- Sao tụi bay không mua thuốc chữa ngáy cho chồng uống ?

- Làm gì có thuốc chữa ngáy!

- Tao nghe có người mách là cho chồng ngậm cái núm vú cao su của trẻ con thì sẽ hết ngáy. Tao đã làm như vậy. có thành công, nhưng chỉ được vài đêm rồi chàng vất cái vú cao su đi, không chịu ngậm nữa, rồi ngáy tiếp

- Tao lại nghe có người mách cho chồng ngậm vú thật của mình thì sẽ hết ngáy ngay. Tao đã làm như vậy, và may quá, tao đã thành công.

- Tao không thể áp dụng cái phép cho ngậm vú được, vì chồng tao vừa ngáy lại vừa nghiến răng nữa cơ !

Nghe đến đây thì cả làng tôi phá ra cười. Cụ B.96 thì cười to tiếng nhất. Làng tôi vui thế đấy, các cụ ạ.

Thấy cả làng vui cười về đề tài chồng ngáy, anh John xin kể một chuyện tiếu lâm khác : Rằng có anh chàng kia đi hỏi vợ. Bữa đó anh gặp ông bố người yêu. Ông này có ý tìm hiểu tính nết và lòng dạ của anh con rể tương lai nên ông hỏi :

- Bây giờ nếu Chúa cho anh chọn 1 trong 3 sự này : khôn ngoan, danh vọng, và tiền bạc thì anh chọn cái nào ?

Anh con rể tương lai đáp ngay : Con chọn tiền bạc. Ông già tỏ ra thất vọng. Ông bảo : Tôi thì tôi chọn sự khôn ngoan như vua Salomon dã xin Chúa trong Kinh Thánh, sao anh không chọn khôn ngoan? Anh này to gan đáp tỉnh bơ :

- Khi phải chọn lựa thì bao giờ ta cũng chọn cái mình thiếu. Con xét thấy mình thiếu tiền bạc nên con xin Chúa tiền bạc.

Nghe xong, ông già giận quá vì như thế là cái thằng này láo, nó dám chửi mình thiếu khôn ngoan. Ông đã đập bàn đuổi anh ta ra khỏi cửa.

Cả làng vỗ tay khen câu chuyện hay và đã chấm dứt bữa ăn cá nướng.

Xin cho tôi hỏi nhỏ các cụ nha : Nếu phải chọn thì các cụ chọn thứ gì cơ?

TRÀ LŨ

LTS : Tác giả Trà Lũ vừa xuất bản 2 tác phẩm mới : Đất Quê Hương 2 và 600 Chuyện Cười, và tái bản 3 cuốn chuyện cười cũ. Độc giả muốn mua những sách này, xin liên lạc trực tiếp với tác giả qua : This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.