main billboard

Bất kể nước nào bắt thăm lấy số ... Không được ăn gian ỷ mình to xác ... Lấn chiếm láng giềng để mong vào trước ... Lệnh cho Thiên lôi xử ngay tại chỗ.


sotaoquan phamdien2Mõ trời: Loa loa loa…cuối năm con rắn

Ngọc Hoàng ra chiếu đối với các táo về chầu năm nay

Lệnh rằng:

Các táo quân hãy nghe cho kỹ:

Bất kể nước nào bắt thăm lấy số

Không được ăn gian ỷ mình to xác

Lấn chiếm láng giềng để mong vào trước

Lệnh cho Thiên lôi xử ngay tại chỗ.

Loa loa loa…

Thứ tự trước sau nay đà kết quả

Việt Nam khai hỏa rồi tới Miến Điền

Trung quốc ưu tiên được vào sau chót!

Việt Nam đâu, trình diện…

Táo Lớn: Dạ dạ có chúng thần đây ạ

Mõ trời: Sao mọi năm táo Việt Nam tới ba mạng mà năm nay còn có hai là sao?

Táo Vợ: Dạ thưa Mõ trời, Táo Việt Nam nguyên có ba người nhưng Táo Nhỏ của thần thiếp còn bận lượm đá nên lấy chuyến bay kế tiếp ạ.

Ngọc Hoàng: Cha chả gan như gan cóc tía

Táo Việt Nam sao dám cà kê đá gì mà lấy trong những ngày giáp tết?

Táo Lớn: Dạ! xin Ngọc Hoàng bớt cơn giận dữ, Táo Nhỏ sở dĩ phải chờ lấy cho được cục đá cuối năm để làm bằng chứng về một cái tội, trời không dung đất không tha của vua quan Hà Nội đó là bọn tiểu nhân giả vờ đục đá làm ồn để che giấu hành vi bán nước.

Ngọc Hoàng: Được rồi ta bỏ qua việc này, nhưng cớ sự ra sao phải trình cho rõ. Táo Vợ kia nói mau.

Táo Vợ: Muôn tâu Ngọc Đế số là như vầy.

Tháng Giêng mười chín hôm nay

Nhân dân tụ hội nhớ ngày Hoàng Sa

Tượng đài ầm ỉ tiếng loa

Tiếng khoan tiếng cắt đá ra bụi mù

Nhân dân đứng thổi phù phù

Vậy là xong cuộc biểu tình chống Trung!

Ngọc Hoàng: Ta hiểu rồi. Này Nam Tào Bắc đẩu mau ghi chép ngọn ngành về cục đá lưu manh phá tan lòng yêu nước....

Thôi tiếp tục đi, từ đầu năm tới nay việc gì quan trọng hẳn nói ta còn bận họp...

Táo Lớn: Tâu Ngọc Hoàng, việc lớn nhất năm, mấy tay quốc hội, bấm nút thông qua, sửa sang hiến pháp, dân chúng càm ràm, sửa như không sửa, điều 4 y chang, đè đầu dân chúng.

Táo Vợ: Đã vậy tự khen, nước ta dân chủ, số một địa cầu, không ai bì kịp

Ngọc Hoàng: Thôi được thôi được, Táo Vợ đừng nên bức xúc, loạn chốn công đường, ta sẽ ghi tâm, những điều ngươi nói.

Táo Lớn: Muôn tâu bệ hạ, chuyện lạ nước Nam, vào năm con rắn, đó là sự cố, Đại tướng Võ Nguyên, Giáp ta nằm xuống, quần thần luống cuống, tổ chức lễ tang, cả nước xếp hàng, chờ vào phúng điếu, nhân dân cũng hiểu, ông đại tướng này, phải chịu bó tay, bởi phe Lê Duẩn, từ khi bộ trưởng, của bộ tránh thai, đại tướng ra oai, với bà sản phụ, không còn Biên phủ, cũng chẳng Him Lam, dân khóc rầm rầm, như là cha chết.

Táo Vợ: Xem như chấm hết, câu chuyện tướng tài, y tế lai rai, về bao cái chết, hàng chục thiếu nhi, vắc xin tầm bậy, Chị Tiến nói lại, không có lỗi nào, không hiểu tại sao, lăn đùng ra chết.

Táo chồng: Cát Tường là một, vụ việc động trời, mổ xẻ khơi khơi, giết người như ngóe, nạn nhân bị xé, thành mảnh nhỏ to, chứng cứ phi tang, đến giờ chưa biết, nhân dân quán triệt, tòa sẽ công bằng, vụ án tiếng tăm, khó mà bỏ túi

Táo Vợ: Ngọc hoàng yêu dấu, chưa hết chuyện đâu, tù bị bỏ oan, vẫn còn nhiều lắm, ông Nguyễn Thanh Chấn, bị án chung thân, về tội hiếp dâm, nằm hết 10 năm, lòi ra vô tội.

Táo chồng: Cái gã giết người, bỗng dưng hối hận,  trình diện công an, chính mình hung thủ, người dân nổi giận, nhà nước tỉnh queo, vẫn thói hứa lèo, sẽ mang xử lại.

Ngọc Hoàng: Này táo gái, sao người lại gọi ta là Ngọc Hoàng yêu dấu hở? Ngươi có biết như vậy là khi quân hay không? Cũng may Ngọc Hoàng vợ không có ở đây nếu có bả thì người xấu số nghe chưa.

Táo Vợ: Dạ dạ thần xin rút khuyết điểm, Tâu bệ hạ, tiêp tục phần báo cáo thường niên năm nay thần xin nói về một phong trào đang nổi lên tại Việt Nam đó là đòi thành lập xã hội dân sự ạ.

Ngọc Hoàng: Ủa cái vụ này nước nào chả có sao Việt Nam bây giờ mới làm. Đâu nói ta nghe thử.

Táo Lớn: Tâu Ngọc hoàng chuyện là như vầy:

Xã hội dân sự, ở các nước người, nhan nhản như rươi, cốt gần dân lại, giúp nhau tồn tại, từ chuyện gia đình, tới việc mưu sinh, bên ngoài xã hội, người dân họp lại, thành những hội đoàn, hiệp hội tiểu thương, hay là nghề nghiệp.

Táo Vợ: Thế nhưng chính phủ, cấm tiệt không cho, lại bảo đừng lo, để cho nhà nước, Mấy ông trí thức, thành lập diễn đàn, mặc kệ công an, liếc ngang liếc dọc, Có người nói móc, an ninh thâm độc, im lặng cho làm, tới lúc thấy cần, đưa tay hốt trọn.

Ngọc Hoàng: Có gì hấp dẫn nữa không táo ...vợ!

Táo Vợ: Dạ bẩm anh trời, cuối năm quý tỵ, ngựa sắp hí vang, đại án tham ô, là Dương Chí Dũng, Hối lộ công an, nửa triệu tiền xanh, người nghe choáng váng, Thứ trưởng thứ trung, quý ngọ quý ngung, sắp vào nhà đá, Người dân tá hỏa, nghe Chí Dũng khai, nửa triệu lót tay, cho anh Quý Ngọ, Mở lời bày tỏ, nên trốn cho xa, kẻo gặp oan gia, phải tù suốt kiếp.

Táo chồng: Bẩm lạy Ngọc Hoàng, thần dân nước Việt, hiện rất hoang mang, về bộ chính trị, Không biết không màng, nỗi niềm dân chúng, Thứ nhất nông dân, không còn ham muốn, trồng lúa trồng khoai, mà trồng cái khác, Họ trồng con người, tận mãi Đài Loan, hay là Hàn Quốc, những cô con gái, bỏ ruộng bỏ đồng, mong muốn lấy chồng, nước ngoài giàu có, nghèo khổ quanh năm, không còn mơ ước.

Táo Vợ: Người dân khắp nước, sợ nhất đồ ăn, ngậm hàng Trung Quốc, sợ chiếu sợ chăn, ung thư như bỡn, Đã vậy năm nay, thuế chồng lên thuế, bán lẻ bán buôn, cũng đều than ế, Cửa nhà hoang phế, doanh nghiệp vắng tanh, phá sản tanh bành, lấy đâu ra job?

Ngọc Hoàng: Thật là tội nghiệp, các táo cho ta nhắn lời an ủi người dân còn mấy tên cường hào ác bá thời mới thì Nam Tào Bắc Đẩu ghi hết tên của chúng cho ta.

Trống liên thinh......

Táo em: Muôn tâu Ngọc Hoàng Thượng đế, Thần là Táo em, xin chịu tội trước Ngọc Hoàng vì đến trễ.

Ngọc Hoàng: Ta biết rồi, có phải ngươi chờ lấy cục đá tại tượng đài Lý Thái Tổ nên tới trễ phải không? Mau đi, chuyện gì xảy ra làm ngươi phải đổi cá chép vậy?

Táo em: Tâu Ngọc Hoàng, số là như vầy:

Quần đảo Hoàng Sa, của người nước Việt, trăm năm sử viết, thuộc về dân Nam, Trung Quốc tham lam, cứ đòi lấn chiếm, Tháng giêng mười chín, một chín bảy tư, tàu chiến tới nơi, bao vây nhiều đảo, Binh lính Việt nam, tục gọi Cộng Hòa, anh hùng kháng cự, lực yếu thế cô, tàu chìm đảo mất, bảy mươi bốn người, trở thành bất tử, cùng với non sông, cha ông đất Việt, vậy mà hùng liệt, cùng bị chối từ, bởi một nhóm người, trong Bộ chính trị.

Táo Vợ: Thôi chàng cứ thở, rồi hãy tường trình, Ngọc đế anh minh, sẽ không bắt tội.

Táo Nhỏ: Then kìu nàng.

Mới đây cả nước, đem chuyện Hoàng Sa, vạch rõ phong ba, trong ngày lịch sử, Báo đăng tắp lự, chuyện bốn mươi năm, có gì nói nấy, dân tình phấn khởi, tưởng đảng anh minh, nhìn thấy người mình, vẫn tin vào đảng, Hỡi ơi bão loạn, lại nổi lên ngay, trước đó một ngày, cấm không cho nói, Hoàng Sa – Trường Sa, trở thành cấm kỵ, đảng sợ người dân, hay đang sợ giặc, Sợ ai cũng mặc, cũng là tội đồ, mị dân lừa cán, đàn áp dân tình, đảng chỉ quyết sinh, mặc cho dân tử.

Sáng ngày mất đảo, dân chúng biểu tình, đảng cử đội binh, cầm máy cắt đá, gây ồn gây bụi, cắt cắt loa loa, dân chúng tránh xa, rút về nghỉ mệt.

Vậy là chấm hết, một chút niềm tin, không bằng cục đá, thần đây thấy lạ, mang cục đá về, để Ngọc Hoàng xem, và cho ý kiến.

Ngọc Hoàng: Ô hô ta thấy, trên cục đá này, ba chữ rất hay, là “Lê Chiêu Thống”.

Thế thôi tan nhé, các táo nghỉ ngơi, ta muốn thảnh thơi, những ngày giáp tết, Không buồn không mệt, vì cả năm qua, đã lắm phong ba, cũng như tin dữ, Dân Nam cứ thử, ngồi ngẫm lại mình, vì bởi hiền lành, hay là vô cảm, Thế nên bọn nhảm, cứ lộng hành hoài, dân chúng rụt vai, chuyện người mặc kệ.

Vì vậy hôm nay, chuyện mình mới thế.

Bãi chầu.